Tôi bị điên mất rồi!!
So với việc ở cùng con bé Thiên Ngân đến khi nó đủ 18 tuổi thì tôi thà để cho Nguỵ Tà đánh tôi mọi lúc còn hơn.
Đầu tiên là việc Nguỵ Tà bắt tôi đưa nó đến cửa hàng quần áo mà ngày trước tôi từng làm để mua đồ, nó ngang nhiên ôm cả đống vào phòng thử rồi vứt lung tung ra đấy.
- Lấy cho tôi size nhỏ hơn đi, mặc size này nhìn tôi như con mập đần vậy.
Do không muốn phiền đến mọi người trong cửa hàng nên tôi đành phải làm nhân viên riêng cho Thiên Ngân.
- Chị đưa cho tôi cái thứ gì vậy? Nhìn có khác gì cái rẻ rách không?
Nếu không vì giữ thể diện cho chị chủ quán kiêm bạn thân của tôi thì chắc tôi đá nó ra khỏi đây từ lâu rồi.
- Đẹp mà, em cứ thử đi.
- Tôi không muốn!! Chị đúng là vô dụng!!
Thật sự chính bản thân tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao con bé có thể thảo mai đến như vậy trong ngày đầu tiên gặp mặt.
- Lấy cho tôi cái kia đi, cái oversize màu đen kia kìa.
- Tự ra mà lấy đi nhé, chị không phải osin của em.
Tôi nhịn nó như vậy là quá đủ rồi.
Và chẳng hiểu con bé loay hoay thế nào mà làm rách toạc mất cái áo, và tôi là người phải đứng ra xin lỗi và đền tiền thay, chẳng lẽ Nguỵ Tà không thể dạy nổi nó cách làm người một chút được sao?
Tiếp theo là khi tôi đưa nó đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-thanh-ban-trai/2434134/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.