Có những cái sai có thể sửa được. Có những cái sai chỉ có thể dùng cả đời bù đắp mới có thể tha thứ.
…
Mới sáng, Sanh Tiêu bị một cuộc gọi. Cô nhanh chóng thay quần áo đi xuống nhà.
Duật Tôn đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô vội vàng nên lên tiếng hỏi cô đi đâu.
Sanh Tiêu bực bội trả lời.
“Duật Tôn, bây giờ ngay cả đi đâu tôi cũng phải báo cáo với anh?”
Hắn luống cuống giải thích:
“Anh không có ý đó.”
“Vậy là ý gì?”
“Anh chỉ muốn hỏi để anh chở em đi.”
Hắn đi theo cô thì mọi công sức tính toán của cô sẽ bị sụp đổ. Cô lắc đầu:
“Không cần! Đừng phiền tôi!”
Duật Tôn buông vội dĩa thức ăn ở trên bàn xuống, kéo lấy tay cô:
“Em để anh chở em đi!”
“Không cần! Tôi có tay, có chân, tự mình đi được!”
Thấy cô vội vàng không rõ lý do. Lo sợ ngộ nhỡ có ai bắt cóc hay tống tiền cô thì nguy hiểm khôn lường.
“Không được!”, hắn tháo tạp dề xuống, vội lấy chìa khoá lái xe theo sau Sanh Tiêu.
Theo dõi một đoạn, cuối cùng xe taxi dừng lại. Sanh Tiêu xuống xe vào trong một quán cà phê. Ở bên ngoài, Duật Tôn quan sát thấy cô tự nhiên kêu một ly cà phê, mắt nhìn qua lại như đợi ai đó. Một lúc sau, có người đàn ông bước vào cửa hàng. Hắn cứ vậy mà ngồi xuống đối diện Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu có bạn trai?
Duật Tôn bắt đầu thấy máu dồn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550133/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.