Sanh Tiêu chạy mà không nhìn trước. Cô va phải hai người đang đi ngược chiều. Sanh Tiêu ngã về sau. Bạn gái của người đàn ông bị Sanh Tiêu đụng trúng liền la lên:
“Cô không có mắt nhìn à?”
Sanh Tiêu sợ hãi:
“Tôi không cố ý!”
Nhìn người đàn ông vì muốn ra oai trước mặt bạn gái mà hung dữ với cô. Sanh Tiêu rất sợ. Cô mang ánh mắt cầu cứu nhìn về Duật Tôn.
Thay vì bước đến giúp cô, hắn vẫn đứng tựa xe nhìn lên trời.
“Còn không mau xin lỗi?”, người đàn ông quát lên.
“Xin lỗi!”, Sanh Tiêu cúi đầu.
“Ừ. Lần sau mày nhìn đường cho kỹ vào.”
Hai người ôm nhau tiếp tục đi trên đường. Sanh Tiêu nhìn theo bọn họ, miệng lẩm bẩm một câu nghe mà đau lòng:
“Có người yêu thương thật tốt!”
Sanh Tiêu bị bỏ rơi từ nhỏ. Hơn ai hết cô khát khao tình yêu. Nhưng càng khao khát, ông trời càng không cho.
Giọng nói của Duật Tôn kéo cô về thực tại: “Không chạy nữa à?”
Sanh Tiêu đột nhiên thấy đau bụng, cô đang ngồi liền co lại. Đến bây giờ cô mới nhớ ra mình chưa ăn gì từ trưa.
“Tôi đói rồi. Không còn sức để chạy.”
Giọng hắn lạnh lùng, chân hắn còn đá cô một cái:
“Giả vờ cho ai xem?”
Sanh Tiêu liếc hắn. Cô nén đau đứng dậy giẫm gót giày cao vào chân Duật Tôn.
“Tôi giả vờ cho anh xem đó. Anh xem đủ chưa?”
Cô nói xong tức giận bỏ đi. Mà Duật Tôn là người thế nào, hắn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550110/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.