Ông Lâm sau khi nghe bà ấy kể lại mọi chuyện về năm đó, ông ấy rất đau lòng, ông Lâm cũng ko ngoài lệ, vụ việc năm đó gia tộc Lâm gia sẽ không ai đau lòng cả, người ta có câu rằng :
- * Người đầu xanh tiễn kẻ đầu bạc còn bây giờ thì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật buồn khi người con gái ấy mới chỉ 18 đôi mươi phải chịu những vết thương và bị hành hạ bởi những kẻ độc ác đó gây ra, phải chia cách cha mẹ, mong cho người con gái ấy kiếp sau sẽ gặp được một gia đình tốt và cô ấy sẽ không bước vào hố đen đó một lần nào nữa ! *
Nhưng người mà đau lòng nhất đó chính là ông bà Lâm, 2 người sẽ không bao giờ quên được thảm kịch ngày hôm đó ?
Ông Lâm liền bước tới kế bên bà ấy và quỳ một chân xuống và ôm bà vào lòng, từ khi cô ấy mất đi vì qua nhung nhớ con nên bà Lâm đã vào cô nhi viện và hằng ngày làm từ thiện, ở đó bà sẽ bớt nhớ con mình nhiều hơn !
- Nhưng ngày định mệnh đó bà đã gặp được ả ta, vì sự lễ phép và hiểu chuyện có đôi chút là dễ thương nên bà Lâm đã không kèm lòng mà nhận nuôi ả ta nên ả ta mới có danh phận là Đại tiểu thư Lâm Gia ( Lâm Thiên Ngọc ) như ngày hôm nay !
Nhưng có một chuyện mà bà ấy vẫn tò mò là tại sao cô lại nói là ________________________________________
- Không...bà không vô dụng...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-den-bao-gio-anh-moi-yeu-em/2663798/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.