Anh Khang...anh bình tĩnh lại đi mà... Tiểu Nhi đã giải quyết ôn thỏa vào ngày hôm đó rồi... bây giờ em cũng không sao nữa cả... anh đừng làm dơ bẩn bàn tay của mình vì một kẻ không ra gì như hắn ta...đừng vì em mà khiến cho bản thân mình bị thương...em sẽ đau lòng lắm...!
Tạ Chấn Khang khi nghe Hoắc Thiên Trân nói... lòng anh bỗng nhói lên... giống như có hàng ngàn vết dao đâm vào trái tim anh vậy... cảm giác rất đau... anh cũng không hiểu lý do tại sao khi anh nghe Hoắc Thiên Trân gặp nguy hiểm và bị thương...?
Anh liền mất kiểm soát và giận dữ... anh không thể khống chế bản thân mình... ngược lại khi thấy Hoắc Thiên Trân khóc thì lòng anh đã nhói lên và đau... không lẽ... không thể nào như vậy được... Hoắc Thiên Trân là em gái của anh... anh trai không thể yêu em gái mình được... không thể nào !
Anh liền gạt bỏ ngay cái suy nghĩ đó... anh không thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy được... một người như Hoắc Thiên Trân chắc chắn sẽ có một người khác chăm sóc và bảo vệ, đem lại hạnh phúc cho cô ấy !
Còn thời điểm hiện tại anh sẽ dùng thân xác này để bảo vệ hai đứa em gái này của anh...một ngày anh còn hơi thở thì anh không cho phép một ai có thể làm tổn thương đến hai cô !
Còn cô khi thấy cảnh tình cảm này... cô liền nảy sinh ra nghi ngờ về hai người đang ôm nhau đằng kia... không lẽ cả hai người đều mang trong người một loài tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-den-bao-gio-anh-moi-yeu-em/2663727/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.