Khi nghe Tạ Chấn Khang phản đối chuyện mình đi làm nhiệm vụ, cô đằng nghe theo anh rồi sau đó khi trời đã tối xuống, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ , cô sẽ lẻn mà đi... chứ bây giờ cô cứ thuyết phục anh... anh sẽ hoàn toàn từ chối... chỉ còn cách đó... để cô thử xem một lần nữa, nếu anh không cho cô đành làm như vậy.
Nghĩ xong, cô liền nói :
- Nhưng mà... nếu em không đi chúng nó sẽ càng lộng hành hơn... anh biết em ghét nhất là chất cấm gây nghiện mà... bằng mọi giá em phải đi đốt sạch chúng !
Khi nghe cô nhất quyết đi mà quên mất sự an toàn của chính bản thân mình, anh liền tức giận đập mạnh xuống bàn, khiến cho tất cả mọi người ở gần đó đều giật mình và run sợ, chỉ mình cô không run hay sợ.
Cô chỉ bất ngờ là lần đầu tiên cô thấy Tạ Chấn Khang anh tức giận với mình đến như vậy... từ trước đến giờ cô chưa từng thấy anh nổi giận đến mức như thế... cô đằng nén cơn giận ở trong người mình lại.
Tạ Chấn Khang anh gầm lên :
- Trương Tiểu Nhi... em có biết là mình đang nói gì không... em không bàn tới sức lực hay sức khỏe của mình hả... đừng nói đến việc đó... em có biết ở thành phố C có rất nhiều bang rất máu lạnh và tàn nhẫn không.
- Nói đến việc đó phải kể đến bang Thăng Long... nếu em đụng phải bang đó thì e là em lành ít dữ nhiều...em đi được nhưng em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-den-bao-gio-anh-moi-yeu-em/2663679/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.