Cô ôm chầm lấy bà ấy và vô thức rơi nước mắt và nói:
- Mẹ, là mẹ phải không... cuối cùng con cũng gặp lại mẹ rồi... mẹ đừng đi nữa nhé... con nhớ mẹ nhiều lắm... đừng bỏ rơi con nữa... con sợ lắm, hãy ở lại với con mẹ nhé... con nhớ mẹ!
Hà Tử Lan vuốt tóc cô mà nói:
- Tiểu Bích của mẹ... mẹ xin lỗi, mẹ không thể ở bên cạnh con được... mẹ chỉ được phép ở lại một chút nữa thôi, hết thời gian mẹ sẽ rời đi...
- Mẹ xin lỗi con yêu... âm dương cách biệt, chúng ta không thể sống chung và ở bên nhau được...
- Sẽ có một gia đình luôn yêu thương và chăm sóc và bảo vệ cho con thay phần của mẹ... nên con hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc con yêu nhé...
- Mẹ sẽ luôn dõi theo và bảo vệ con... sống thật tốt nhé, mẹ yêu con... bây giờ con không được buông bỏ, có rất nhiều người đang chờ con đó...!
- Hãy quay lại và bước đi thẳng trên mặt đất trắng đó và nếu con thấy có một cánh cửa thì hãy bước qua nó mà tuyệt đối không được quay đầu lại, con hiểu không...!
- Những người ở ngoài cánh cửa đó luôn chờ con quay trở lại... nên con hãy bước đi đi... mẹ sẽ luôn ở bên con và dõi theo con... hãy đi đi và đừng quay đầu lại con yêu... mẹ yêu con, Tiểu Bích của mẹ...!
Hà Tử Lan nói xong liền mỉm cười ngọt ngào rồi gật đầu và xoay người cô và đẩy cô đi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-den-bao-gio-anh-moi-yeu-em/2663644/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.