Dương Khoan nói Hạc Lâm như thế cũng không phải không có nguyên nhân.
Cuối học kỳ trước có một tiết thể dục, lớp chuyên học chung với lớp (1).
Khi đó Tạ Liễu Liễu và Hạc Lâm còn chưa giận dỗi vì chuyện cô gái ở trường chuyên tỉnh, tất cả nam sinh lớp chuyên tự nhiên đều biết Hạc Lâm có hứng thú với cô gái tựa như búp bê lớp bên cạnh.
Cậu ấy đánh bóng rổ xong với Hạc Lâm, ngồi trên bậc thềm nghỉ ngơi.
Đúng lúc mấy ngày hôm trước, mẹ Hạc lén lút nhờ Tạ Liễu Liễu giám sát Hạc Lâm có hút thuốc ở trường học không.
Tạ Liễu Liễu không thể nào từ chối, đành phải đồng ý. Cho dù trong lòng cô đã đoán được Hạc Lâm đã hút hoặc nhiều hoặc ít.
Trong lúc nghỉ giữa tiết, đầu ngón tay thon dài của Hạc Lâm kẹp lấy điếu thuốc đang cháy, đưa vào trong miệng.
Khói thuốc như tầng sương mù lượn lờ, Dương Khoang ngồi cạnh anh nói: “Hạc gia, chúng ta đừng có táo bạo trắng trợn như thế được không? Nếu bị thầy chủ nhiệm bắt gặp, chắc sẽ bị khuyên răn từng người đấy.”
Lông mày tuấn tú của Hạc Lâm giương cao, nhếch miệng cười: “Cậu sợ?”
Dương Khoan nói: “Đương nhiên tớ sợ rồi! Thành tích của cậu tốt thì không sao, người mỗi lần bị mắng đều là tớ đây.” Mặc dù thành tích của cậu ấy cũng tốt, nhưng so với Hạc Lâm hạng nhất thì vẫn chênh lệch rất xa.
“Sợ cái gì.” Cậu thiếu niên thấp giọng nói, giọng điệu bình thản mang theo vẻ ngông cuồng tự đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nho/1986565/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.