Chương trước
Chương sau
Đôi khi Khan cũng tưởng tượng đến viễn cảnh gặp lại mẹ mình. Thế nhưng chuyện xảy ra hôm nay không nằm ở trong tưởng tượng của Khan.

Khan đứng dậy, từng bước chậm rãi đi tới trước mặt Chi. Quỳ một chân xuống để nhìn thấy mẹ của mình ở thế giới này được rõ hơn.

Không giống chút nào cả. Không có chút gì giống với người mẹ hắn biết ở kiếp trước.

Mẹ của hắn gầy quá, cho dù còn nhỏ đi nữa thì như thế này cũng quá gầy. Quần áo cũ nát, và cả dáng vẻ rụt rè sợ hãi của mẹ khi thấy hắn lại gần. Trông chẳng khác gì mới ban đầu chạm mặt, mẹ cũng sợ bị tổn thương mà nấp ở sau lưng Molly.

"Tôi, tôi xin lỗi ạ..." Chi lí nhí mở miệng khi phát hiện Khan đã tiếp cận mình ở khoảng cách rất gần. Vừa rồi Chi bộc phát cảm xúc quên luôn cả Khan đang ở đây, giờ cô tỉnh táo lại thì thành ra hốt hoảng.

"Nếu chỉ được gặp lại mỗi bé Khang thôi thì sao?"

Giọng của Khan hơi khàn, trong khi nét mặt và biểu cảm vẫn như thường, chẳng nhìn ra điểm nào khác lạ.

Chi bất ngờ mở to mắt. Bỗng dưng cô có linh cảm, nhưng cô quá sợ hãi để xác nhận linh cảm đó của mình. Lỡ như mình sai...

Nước mắt của Chi lại rơi, cô nghẹn ngào nói. "Tôi sẽ xin lỗi nó..."

"Tại sao?" Khan không nghĩ đến câu trả lời này, hắn ngẩn ra một chốc.

Chi đưa tay ra ôm lấy mặt của Khan, bàn tay của cô nhỏ bé và gầy gò, nhưng vẫn ấm áp vô cùng.

"Xin lỗi, vì đã để con phải gánh vác một mình." Chi nức nở. "Chắc là đã mệt mỏi lắm..."

Khan không biết mình đang đưa ra vẻ mặt thế nào nữa, nhưng hắn biết mình đã nở một nụ cười. Mong là với vẻ ngoài bây giờ của hắn thì gương mặt cười này sẽ không quá tệ.

"Không đâu. Con mới là người nên xin lỗi." Khan nói. "Xin lỗi vì con đến muộn. Mẹ phải chịu khổ rồi."

Chi òa khóc nức nở, nước mắt tuôn ra không ngừng nghỉ. Lần này thì không nhầm được. Đây là Khang, là con trai của cô. Chi nhiều lần há miệng ra muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bật ra được những tiếng ư a vô nghĩa. Mọi ngôn từ đều kẹt cứng trong cơn xúc động, cô chẳng thể nói thành lời.

Song, cô chắc chắc bây giờ mình rất hạnh phúc.

"Tôi biết ngay mà!!!"

Molly xông vào, cửa đã trở thành đống đổ nát dưới chân nên âm thanh trong phòng có tăng âm lượng một chút là bên ngoài đã nghe thấy hết. Khi Molly nhìn thấy Chi đang khóc nức nở, mặt mũi tèm nhem. Cô giận điên lên chạy lại bế thốc Chi lên ôm vào lòng mình không chút khó khăn.

Chi nấc vài tiếng, không kịp phản ứng với hành động của Molly.

"Cô bé chỉ là con nít thôi đấy! Ngài có cần phải..." Molly nói được nửa chừng, gần như là quá tức tối nên không thèm nói gì nữa.

Khan đứng dậy, trên gương mặt bây giờ là vẻ bình tĩnh lãnh đạm. Hắn nhìn dáng vẻ bảo hộ của Molly, rồi nở một nụ cười hiền lành khiến Molly phải ngạc nhiên.

"Sai người dọn một căn phòng riêng cùng tầng phòng với ta cho... cô bé này. Ta sẽ dặn Carter trích ra ngân sách riêng cho cô bé đi. Nhất định phải chọn ra người đáng tin để chăm sóc, sẽ mất chút thời gian nên nhờ cô vậy."

"Hả? À, ừm cũng được..." Molly không nghĩ hướng câu chuyện sẽ thay đổi như thế này nên khá là bất ngờ. Vì đây cũng là chuyện tốt nên Molly không từ chối.

Chi ngoái đầu lại nhìn hắn, Khan vươn tay lên lau nước mắt chưa khô trên má cô.

"Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé?"

Chi gật đầu. Bây giờ cô cũng không biết phải nói gì với Khan, cứ tưởng gặp nhau sẽ có nhiều điều muốn nói nhưng hóa ra mọi chuyện chẳng bao giờ như tưởng tượng. Phải chăng là do bây giờ Khan không còn giống với Khang trong ký ức của cô nên mới xảy ra tình trạng ngượng ngập này? Chi không biết.

"Còn... còn..." Chi muốn hỏi gì đó, nhưng chợt nhận ra Molly đang ở đây nên câu từ mãi không thốt thành câu trọn vẹn ra khỏi miệng.

Dường như Khan hiểu Chi muốn hỏi gì, hay nói chính xác hơn là hỏi tới ai đó. Hắn không đáp lại mà chỉ mỉm cười.

"Cô đưa em ấy về phòng nghỉ ngơi đi."

Khi hai người rời khỏi phòng, Elijah cũng bước vào và đứng bên cạnh Khan như vệ sĩ. Khan mặc kệ Elijah biến thành cái đuôi của mình dưới danh nghĩa vệ sĩ, hoặc người giám sát không cho hắn nhảy vào nguy hiểm. Hắn ngồi trên ghế, trầm mặc nhìn về phía trước nhưng tầm nhìn không thực sự chú mục vào cái gì.

Phải đến một lúc sau, Khan mới bảo Elijah ngồi xuống.

"Elijah, cậu có thể thu nhỏ ma pháp trận không?"

* * *

Có rất nhiều việc để xử lý, chẳng hạn như Thú triều đã được giải quyết, ban hành chính sách giảm thuế cho dân, xây dựng một cái xưởng để có thể bắt ta vào việc dệt áo giáp thời trang từ tơ tằm của nhện Bạch Nguyệt. Một trại nuôi nhện tơ tằm riêng nữa.

Bên cạnh đó, Connor đã bị vạch trần hết thảy tội ác. Hắn có một sòng bạc riêng với danh tính khách đứng tên, bên dưới sòng bạc là một cái nhà tù lớn dùng để nuôi nhốt nô lệ đủ chủng loại và thí nghiệm lên chúng. Các cuộc thí nghiệm với mục đích tạo ra ma dược thượng cấp, thậm chí có cả dự án về thuốc hồi sinh. Hành vi gian ác của hắn khiến lòng người ghê tởm, giới quý tộc càng khinh ghét hắn hơn. Ngay cả Tobin cũng lập tức khai trừ hắn ra khỏi gia tộc Campbell để tránh liên lụy nặng nề.

Thật ra nếu tên Hắc Tinh Linh còn sống, tội của Connor có lẽ sẽ được san sẻ phần nào. Nhưng hắn ta đã chết, đã vậy còn chẳng thấy xác. Nên mọi tội lỗi của tên Hắc Tinh Linh đều đổ lên đầu của Connor. Cuối cùng, Connor bị tuyên án tử hình tại tòa án.

Nghe nói Saul đã trực tiếp tham dự phiên tòa. Mà ở tại nơi đó còn có sự tham gia của bên phía điện thờ, Khan chỉ mong định luật thu hút phiền phức của nhân vật chính sẽ không kích hoạt ngay thời điểm ấy.

Khan cũng rất tiếc khi Nars, tên Hắc Tinh Linh chết tiệt đó chết quá sớm. Đáng lẽ hắn nên giữ lại cái mạng của tên khốn đó mới đúng.

Nếu như Khan tìm thấy mẹ sớm hơn, chắc chắn Hắc Tinh Linh không dễ dàng đi đời nhà ma đến vậy.

Và có lẽ, Flossie cũng nghĩ như hắn.

Sau khi Flossie tỉnh dậy, cô đã điên cuồng đi tìm Connor với mục đích trả thù. Cho đến khi nhận được tin Connor đã được giao cho Bộ Pháp Luật để xét xử, cô ấy hoàn toàn suy sụp.

Flossie không gào không hét, cô ấy như cái xác mất hồn đi lên tháp cao nhất của lâu đài rồi gieo mình xuống. May thay Molly đã phát hiện ra và cứu kịp thời.

Sau đó, Flossie đã nhiều lần tìm đến cái chết bằng đủ mọi phương thức khác nhau. Cho đến khi mẹ của hắn tìm đến Flossie và nói chuyện với cô ấy.

Flossie mới ngừng lại việc tự sát.

Khan không rõ mẹ đã nói gì với Flossie, hắn cũng không hỏi.

Thật ra hắn và mẹ sau lần nhận thân với nhau, cũng chưa có quãng thời gian nào nói chuyện với nhau lần nữa.

Có lẽ vì cả hai bọn họ đều không dám đối mặt trước câu hỏi về sự tồn tại của một người.

An.

An ở đâu?

Bây giờ con bé thế nào?

Hắn không thể trả lời được.

Hắn biết, mẹ cũng không đủ can đảm để chất vấn cho ra lẽ.

"Cục Tinh Linh nhỏ xíu đó là ai vậy cha?"

Khan cúi đầu, đối mặt với hai khuôn mặt giống hệt nhau đang nặn ra biểu cảm phồng má biểu thị sự khó chịu và bất mãn. Cặp sinh đôi Sao và May sau khi nhận thức được sự tồn tại của Chi có vẻ không tầm thường trong lòng Khan, chúng liền nảy sinh cảm giác nhỏ nhen rất là con nít. Tuy rằng tụi nó vốn dĩ là con nít cả rồi.

Song, may mắn là Sao với May chẳng làm khó dễ gì Chi. Chúng luôn giữ một khoảng cách an toàn để quan sát, và hầu như không có ý định tiếp cận.

"Xưng hô kiểu gì thế, hai đứa học Lai đó à?" Khan trả lời đơn giản. "Cô bé Tinh Linh đó là người rất quan trọng."

Hiện tại, rất khó giải thích về mối quan hệ của hắn và mẹ. Huống hồ gì bây giờ mẹ hắn còn thuộc chủng tộc khác, với cơ thể bé gái suy dinh dưỡng.

Nhớ đến thân thể còi cọc của mẹ mình, Khan chau mày lại, càng hối hận chuyện tiễn vong tên Hắc Tinh Linh quá sớm.

"Hơn tụi con luôn hả cha?" Sao và May nhìn nhau rồi đồng thanh lên tiếng.

Khan xoa đầu hai đứa nó. "Không có sự tồn tại độc nhất nào đâu. Nếu có, thì đó chính là gia đình."

Sao và May có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Khan lắm, nhưng tụi nó cũng không có vẻ gì sẽ giận dỗi.

"Vậy tụi con sẽ có em gái hả?" Sao tò mò hỏi.

"Con riêng của cha với tình nhân cũ?" May đưa ra suy đoán đáng sợ.

Khan rùng mình, suýt nữa là quên mất quá khứ huy hoàng của mình. Nhưng hắn chắc chắn mình không có đứa con rơi nào ở ngoài kia cả.

"Không phải. Đừng có nghĩ linh tinh." Khan thở dài, lên tiếng can ngăn trước khi trí tưởng tượng của hai đứa nó bay quá xa. "Ai dạy tụi con mấy cái đó?"

"Không ai dạy." May lắc đầu.

Sao tự hào ngẩng đầu nói. "Tụi con thông minh!"

Thông minh với những thứ không cần thiết.

Khan không nói gì thêm. Vì bản thân hắn cũng không biết sắp xếp mối quan hệ của mình và mẹ như thế nào trong thế giới này. Hắn không thể nhận mẹ làm con của mình được. Cho dù hình hài của mẹ bây giờ đã khác, nhưng hắn vẫn nhận thức rõ mẹ là mẹ, nếu mà để mẹ gọi hắn là cha... Hắn thật sự không chịu nổi viễn cảnh đó.

Đúng lúc hắn đang trầm tư thì có ai đó gõ cửa, người bước vào là Elijah. Cậu ta cầm theo một quả cầu thủy tinh do Ibrahim đã để lại cho họ trước khi rời đi. Cái này dùng để liên lạc khi cần. Elijah cung kính đặt quả cầu thủy tinh nằm trong một cái đệm nhung lên bàn, trong quả cầu thủy tinh hiện lên gương mặt của Saul.

"Chú phiền phức kìa!"

"Chú đừng về nữa nha!!"

Hai đứa này chẳng biết sợ nhân vật chính nhỉ? Khan gõ đầu cặp sinh đôi, rất nhẹ. "Không được hỗn với chú của mình. Hai đứa đi chơi đi, cha cần làm việc."

Cặp sinh đôi nhăn nhó mặt mày, song cả hai vẫn nghe lời Khan mà rời đi. Chỉ là khi đi ngang qua thì cả hai đồng loạt làm biểu cảm lè lưỡi rồi lập tức chạy biến.

"Dễ thương thật." Ibrahim không xuất hiện trong quả cầu thủy tinh nhưng giọng của ông ta lại vang lên rất vui vẻ, có vẻ thật lòng khen ngợi cặp sinh đôi.

"Cũng có ngày tôi đem con của anh treo lên đánh nát mông." Saul đen mặt nói với Khan.

"Ta không khuyến khích sử dụng bạo lực để dạy dỗ trẻ con đâu." Khan tận tình khuyên nhủ. Nhưng hắn cũng không bám vào vấn đề này. "Mọi chuyện thế nào?"

"Giải quyết xong rồi. Bên điện thờ có vẻ hứng thú với những thứ ghê tởm dưới nhà tù của sòng bạc, tôi không tiêu hủy quá nhiều thứ vì không muốn để lại dấu vết. Với lại tất cả nô lệ đã được giải thoát, được ngụy tạo bằng cái chết hiến tế thuật cấm. Thế nên chúng sẽ không điều tra sâu về nô lệ mất tích. Một số kẻ không có nơi để về tôi sẽ đưa về đây, còn lại tùy họ." Saul ở bên kia đang thông báo lại sự việc một cách rõ ràng. Nhìn như thế này thì không khác gì đang gọi video. Cậu ta nói thêm. "Mai tôi sẽ quay về."

"Tốt lắm." Khan gật đầu hài lòng.

"Ôi trời, mớ lộn xộn đó không có lão đây thì chưa chắc được 'tốt lắm' đâu nhé." Ibrahim nói đầy ý nhị, vẫn chẳng thấy mặt mũi ông ta đâu.

"À, nhờ phúc ông già này nữa." Saul cộc cằn lên tiếng.

Hai người này có vẻ hợp nhau hơn rồi nhỉ? Tốt nhất là hắn không nói ra miệng thì hơn.

"Connor thế nào?"

"Đã được tử hình nhanh chóng. Như ngài muốn." Bấy giờ hắn mới thấy Ibrahim, có vẻ góc nhìn của thủy tinh đã được thay đổi. Ông ta mỉm cười ý nhị với Khan, đôi mắt đỏ của ông ta sáng rực trong phút chốc.

Khan gật đầu cười hài lòng. "Vậy, ông ta đang ở địa ngục đúng không?"

"Chưa đâu." Ibrahim đáp. "Nhưng cũng sắp rồi."

***

Ở một nơi tối tăm, rất xa lâu đài của Evangeline. Một căn nhà gỗ ở trong rừng, nơi mà Khan từng bị bắt cóc ở đây và bị cháy bởi lửa. Căn nhà hư hại đã được xây lại, nhìn đơn giản hơn và mờ nhạt hơn.

Flossie xuất hiện ở đây, một mình. Cô từng bước đi vào trong căn nhà gỗ với vẻ mặt vô hồn. Mái tóc dài lòa xòa không có trật tự, váy áo màu đen như đồ tang, trên tay cầm một con dao nhỏ sắc lẹm. Flossie đứng trước cửa căn nhà gỗ. Lắng nghe âm thanh xung quanh. Tiếng gió, tiếng lá cây và cả tiếng thở hồng hộc của ai đó.

Một bàn tay trắng trẻo nõn nà vươn ra dưới nắng chiều xuyên qua tầng cây lá, đẩy cửa bước vào.

Bên trong căn nhà gỗ không có đồ đạc gì nhiều, gần như là trống hoác. Chỉ có duy nhất một kẻ bị trói cứng trên sàn. Trên miệng bị bịt miếng vải khiến hắn không thể la hét lên được. Hắn nhìn thấy Flossie bước vào, sợ hãi run rẩy cả người, hắn như con giun cố gắng lết người về phía sau. Cho đến khi chạm tường, chẳng còn đường nào thoát.

"Cha à, con đã rất muốn chết."

Flossie cất lời, giọng đều đều không có cảm xúc. Từng như thốt ra như bị đóng băng. Đó không phải cách mà con gái gọi cha mình.

Connor kẻ bị trói không thể làm gì ngoài run rẩy và làm bộ mặt sợ hãi như muốn chết đi, kẻ mà tưởng chừng đã bị tử hình nhanh chóng như lời Ibrahim đã nói.

"Con đã rất muốn đi theo mẹ Natasha, vì con biết mẹ rất yêu con. Chắc chắn mẹ sẽ không bỏ con đi một mình đâu."

Flossie chậm rãi bước đi đến trước mặt Connor, ngồi xuống. Nhìn ông bằng đôi mắt tối đen không còn nhựa sống, phải tuyệt vọng đến mức nào mới có được ánh mắt như thế?

"Nhưng có một cô bé, cô bé ấy nói mình rất thân với mẹ Natasha, cô bé ấy nói với con... Đừng từ bỏ mạng sống mà mẹ Natasha đã trao, từ giờ hãy sống cho phần của mẹ Natasha nữa." Flossie nở nụ cười, nhưng đôi mắt vẫn không cười. "Cô bé đó nói đúng, cha à. Từ giờ con sẽ sống cho phần của mẹ Natasha nữa, cha cũng vậy. Nhé?"

Dứt lời, cô ta đã giơ con dao lên. Connor lắc đầu, thảm hại vùng vẫy cả người. Nhưng con dao đó không hạ xuống trên người hắn ta.

Xoẹt!

Mái tóc dài của Flossie bị chính tay cô dùng dao cắt đi. Mái tóc dài xinh đẹp rơi xuống sàn, ngay trước mặt Connor. Ông ta có vẻ không hiểu hành động của Flossie nên có phần ngơ ngác. Flossie thở ra một hơi thoải mái, cảm giác trên đầu mình nhẹ đi thật tuyệt vời.

Flossie mỉm cười, dùng dao gỡ miếng vải bịt miệng Connor ra.

Ngay trước khi Connor hét lên hay thốt ra bất cứ âm tiết nào, Flossie đã chỉ vào mớ tóc của mình ở trên sàn và nói:

"Ăn đi."

Flossie nhẹ nhàng nói khi Connor ú ớ mở trừng mắt ngạc nhiên.

"Bao nhiêu sợi tóc cha ăn thừa lại, là bấy nhiêu nhát dao ở trên người. Nhé?"

"Mày... mày..." Connor run rẩy, nói không tròn câu.

"Yên tâm cha à. Con sẽ không để cha chết đâu." Flossie lấy lưỡi dao vỗ nhẹ lên má ông ta, nở nụ cười tươi tắn nhưng chẳng khác gì ác quỷ. "Vì ở đây là địa ngục, kẻ đã chết không thể chết thêm được nữa."

••

Khan thấy mệt cả người sau một ngày bận rộn, song hắn lại không thể nghỉ ngơi lập tức như ý muốn được vì nàng công chúa đã không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa. Mặc dù nàng ta có nói rằng mình đã rất cố gắng thông cảm, hoặc chỉ là nói miệng thế thôi.

"Ngài còn bận rộn hơn cả Tể tướng nữa."

Rosalin nhận xét khi cả hai người họ đang đi dạo cùng với nhau ở ngoài vườn, vì cả ngày ngồi trong phòng ngột ngạt nên Khan có ý định hít thở khí trời một chút. Đúng lúc Rosalin tìm đến nên thành ra cả hai mới sóng đôi cùng nhau bên ngoài vườn vào đêm tối thế này. Hơn nữa, cô nàng công chúa muốn bàn bạc riêng tư thành ra xung quanh chẳng có ai. Người ngoài nhìn vào còn không biết mà tưởng rằng hắn đang hẹn hò với tình nhân mới.

"Vì ta rất bận, nên cô có thể nói thẳng vào vấn đề. Đừng vòng vo." Khan rất sợ hình thức đãi bôi của người hoàng gia, mặc dù hắn không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với bất kỳ nhân tố hoàng thất nào. Nhưng hắn vẫn biết sơ lược về cách thức xã giao của họ. Màu mè còn hơn cả đám quý tộc nữa.

Bây giờ là trời tối, hắn chỉ muốn nói chuyện cho xong để ngủ một giấc rồi mai lại tiếp tục bù đầu vào công việc. Đèn đóm được bật sáng thu hút thiêu thân và rọi đường đi. Nàng công chúa đang sánh vai bên cạnh hắn vẫn giữ nụ cười đoan trang, thành thật mà nói thì hắn không đọc vị được cô ta một cách dễ dàng. Công chúa chuẩn bị cho bản thân lớp phòng thủ vô cùng kiên cố, cô ta khóa chặt mọi cảm xúc và suy nghĩ sau vẻ ngoài trang nhã.

"Thế để ta nói thẳng vào vấn đề luôn vậy."

Nụ cười trên môi nàng ta như rực rỡ hơn.

"Chúng ta kết hôn đi."

Khan đang nghiêm túc lắng nghe cũng phải đơ người ra, tỉnh cả ngủ.

"Hả?"

Hắn còn chưa hết ngạc nhiên, thì đột nhiên xung quanh không gian thình lình biến đổi. Bầu trời, khu vườn lẫn mặt đất trở nên méo mó như bức tranh bị loang lổ nhiều sắc màu vào nhau. Rosalin cũng thoáng bất ngờ với tình hình chuyển biến đột ngột trước mắt, nhưng cô ta cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Cô ta chủ động tiến sát lại gần hắn, tựa như thiếu nữ yếu đuối tìm chỗ dựa vững chắc.

So sánh thế thôi chứ Khan biết thừa mình chẳng phải chỗ dựa vững chắc gì ở đây, có khi hắn còn phải dựa vào cô nàng để bảo toàn mạng sống không chừng.

Tại sao phải bảo toàn mạng sống?

Vì Khan ngửi thấy mùi chết chóc khi không gian méo mó bỗng dưng xuất hiện bốn người không rõ danh tính, chúng đều ăn mặc kín mít với áo choàng trắng toát và mũ trùm không nhìn rõ mặt. Nhìn chẳng khác gì bọn tà giáo. Trên tay chúng là cây quyền trượng đủ hình thù. Tất cả đều là pháp sư.

Chúng còn chẳng thèm giới thiệu về bản thân mình hay thốt lên bất cứ lời thoại phản diện nào, cứ thế giơ cao quyền trượng mà tấn công Khan và Rosalin.

"Ái chà chà, sớm quá đấy!" Rosalin thở hắt ra một hơi não nề. Trên tay xuất hiện một cây quyền trượng màu đen, tại hạch tâm là một viên pha lê màu xanh giống màu mắt của cô ta.

Cô ta rì rầm đọc nhanh thần chú, xung quanh bọn họ xuất hiện khiên chắn ma thuật. Nhưng cú tấn công của bốn người cùng lúc nhỉnh hơn, khiên chắn tầng tầng lớp lớp cứ vỡ dần, chẳng mấy chốc sẽ bị đâm xuyên thủng.

Rosalin như chẳng để tâm đến chuyện đó.

"Tình yêu à, anh muốn có huyệt đôi hay là huyệt đơn?"

Cô ta đang bảo mình mau đưa ra lựa chọn đúng đắn đó à? Huyệt đôi là kết hôn với cô ta, hắn sẽ sống.

Huyệt đơn... hiểu rồi đấy.

Khan nghĩ mình cần kéo dài thời gian. Khi bọn ngoại lai này xâm phạm vào lãnh thổ của hắn, không thể nào Ibrahim không biết được. Chỉ cần có thời gian thì chắc chắn hắn không cần phải chọn cái huyệt nào cả.

"Ta nghe thấy câu trả lời của chàng rồi, tình yêu à." Cô ta vậy mà tự đưa ra câu trả lời chứ chẳng hề có ý định đợi phản hồi từ Khan.

Khi tuyến phòng thủ hoàn toàn bị đâm thủng, mưa ánh sáng mang theo sát khí đằng đằng dồn kẻ sống vào chỗ chết rơi xuống, nàng công chúa tóc đỏ bất ngờ ôm chầm lấy hắn, Khan nhất thời muốn đẩy ra theo bản năng nhưng dưới chân hắn có cảm giác hụt hẫng. Đất bằng như biến mất không dấu vết, để hắn cứ thế rơi xuống vô tận cùng với nàng công chúa đang ôm cứng lấy mình.

"Này!"

Chắc hẳn là hắn đang rơi xuống cái huyệt đôi của cô ta.

Hắn còn nhiều việc phải làm chứ đâu có rảnh rỗi?

Điên đầu thật chứ!

* * *

Cùng lúc đó, sau khi Rosalin cùng Khan biến mất trong bẫy không gian mà bốn pháp sư đã bày ra. Cả bốn người nhìn nhau.

"Trốn rồi."

"Cô ta có mang theo đạo cụ dịch chuyển không gian."

"Mạnh hơn không gian của chúng ta."

"Thất sách. Thất sách."

Bốn người vì ngụy trang nên chẳng phân biệt được ai với ai, ngay cả giọng nói cũng được làm giả, nghe rất ồn và chói tai, như thể cả bốn người cùng nói một lúc.

"Đơn hàng này rất hời vậy mà..."

"Truy tìm cô ta không?"

"Mất thời gian."

"Có kẻ thù. Có kẻ thù."

Người lên tiếng lặp lại hai lần như vẹt cảnh báo, cả ba người còn lại ngẩng đầu. Không gian vặn vẹo xung quanh họ tức thì tan vỡ, để lộ bóng dáng đang lơ lửng trên không trung, dưới nền trời đen nhẻm như than.

Bốn người đều ngẩng đầu lên nhìn, họ đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, tưởng như mình đã chết đi sống lại hơn trăm lần dưới đôi mắt đỏ máu của đối phương. Đây là một chuyện phi thực tế, họ là sát thủ ma pháp sư đã đến cấp độ chỉ có thể khiến con mồi sợ hãi. Nói đúng hơn, từ lâu lắm rồi họ mới có cảm giác mình trở thành con mồi.

Chỉ là một ông già thôi mà. Khi bốn người đều nghĩ như thế thì trên đầu đối phương bắt đầu mọc sừng ác ma, chiếc sừng đen bóng, sau đó là đôi cánh đen sải rộng trên lưng. Trên trán của lão già đó xuất hiện hoa văn, và rồi trong không khí thật sự bốc lên mùi tanh tưởi của cái chết.

"Vong Linh? Hơn nữa còn là một Vong Linh từng là Ác Ma?"

Tộc Vong Linh là tộc duy nhất trộn lẫn nhiều chủng tộc, cũng là tộc duy nhất phát triển dân số không dựa vào sinh sản. Tộc Vong Linh rất khó đối phó, gần như chỉ có Thiên Thần mới khiến chúng phải kiêng kỵ. Thế nhưng Thiên Thần đã biến mất khỏi đại lục từ lâu, thành ra sự tồn tại của tộc Vong Linh càng khiến người khác phải ái ngại dè chừng.

Từ khi Ibrahim phải cam chịu phục tùng Khan, ông chưa một lần xuất hiện trong lốt Ác Ma, ông thấy không cần thiết. Ở hình dạng con người yếu ớt, ông cũng có thể xử lý được mọi chuyện. Nhưng khi cảm nhận được sự tồn tại của Khan đột ngột biến mất dựa vào liên kết khế ước. Ibrahim gần như chẳng suy nghĩ gì mà bộc phát sức mạnh, hoàn toàn lộ nguyên hình.

Không đơn giản là vì giao kèo kia nữa.

Ibrahim thực sự muốn giết chết bốn con rệp này ngay lập tức.

"Ngay từ đầu ta không nên rời đi mới phải." Ibrahim lạnh lùng nhìn bốn kẻ kia đang giơ quyền trượng lên đọc thần chú.

Khi ma thuật tấn công của bốn người hợp sức lại ồ ạt lao tới chỗ Ibrahim, ông ta chẳng hề chớp mắt một cái. Đôi cánh ở sau lưng vòng ra phía trước, như trở thành tấm khiên chắn lấy đòn tấn công của họ.

Bốn người kia giật thót mình, khi thấy đòn tấn công ma thuật của họ vậy mà chẳng làm ông già Ác Ma đó xây xước dù chỉ là một vệt nhỏ. Trong khi mới vừa rồi, mục tiêu của họ còn phải chật vật chạy trốn.

"Các ngươi giấu chủ nhân đáng yêu của ta đi đâu rồi? À không cần, ta sẽ xử lý thói hư của chủ nhân mình sau vậy. Các ngươi cứ nói lời vĩnh biệt với cuộc đời khốn khổ của mình đi."

Ibrahim vừa dứt lời, bốn người họ cũng phát hiện ngay dưới chân mình, bóng tối trở thành dây trói ghim bọn tại chỗ khiến họ không tài nào bỏ chạy.

Bọn họ dùng các loại phép hóa giải mình biết để thoát khốn nhưng cũng thất bại. Đối phương quá mạnh, họ chẳng khác gì búp bê mặc người trói chặt mà chẳng thể giãy giụa.

"Đụng phải thứ dữ rồi."

"Bên cạnh một Bá tước nhỏ bé có người lợi hại như vậy sao?"

"Bị trói rồi. Bị trói rồi."

"Tụi mình lập di chúc gì chưa nhỉ?"

Song, họ chẳng hề có vẻ gì sợ hãi.

Ibrahim nheo mắt, khi ông ta định ngừng lại việc giết chóc, chuyển sang ý định bóc trần danh tính của bốn kẻ này trước thì đột nhiên có tiếng gió nặng nề vút ngang qua.

Sau đó, trong không gian ngập tràn sắc đỏ tang tóc. Bốn cái đầu rụng xuống đất lăn tròn, trong khi thân thể của họ vẫn đứng, từ chỗ cái cổ đang phun trào máu tươi. Bốn cái đầu mở trừng mắt, có vẻ vẫn chưa tin được thủ cấp của mình đã lìa khỏi thân.

Từ trong đêm tối thăm thẳm, một bóng người bước ra.

Tóc màu xanh cô ban nổi bật giữa nền trời ám muội đen, mắt màu xanh lam sáng rực, lóe lên tia lửa cuồng loạn như con thú săn mồi đang phải đối mặt với thiên địch của mình.

Thanh kiếm đen tuyền của cậu ta rung lên, tiếng rít dài chói tai như là tiếng thét gào phấn khích của nó khi gặp máu tươi.

Bốn cái đầu ở dưới đất đột nhiên mở miệng:

"Nguy hiểm quá. Nguy hiểm quá."

"Rút lui thôi."

"Ta nhớ rồi, ta chưa viết di chúc."

Saul đi tới đạp lên một cái đầu, lập tức đâm mũi kiếm xuống. Cái đầu bị đâm nát bét, nhìn không ra hình thù gì nữa.

"Đơn hàng này không làm nữa."

Cái đầu khác than thở, âm thanh đứt đoạn từ đó. Ánh sáng trong mắt y tắt ngóm. Hai cái đầu khác cũng rơi vào tình trạng tương tự.

Bốn cái đầu và bốn cái xác còn đang đứng thẳng bỗng chốc biến thành búp bê bằng rơm.

Ibrahim đáp xuống, cánh và sừng đều thu lại, trở về bộ dạng lão già nhân loại trông có vẻ yếu ớt.

"Ta không cảm nhận được sự hiện diện của ngài ấy nữa, có thể ngài ấy đang ở đâu đó rất xa hoặc chỗ nào đó khiến các mối liên kết tinh thần đều bị chặn."

Saul lạnh lùng nhìn cái đầu nát bét dưới chân mình biến thành đống rơm rạ.

"Đến thủ đô."

"Thủ đô?" Ibrahim không nghĩ tới Khan sẽ ở đó. Nhưng hắn chợt nhớ ra một người chắc chắn có liên hệ mật thiết với thủ đô.

Và rồi Ibrahim bật cười trông vui vẻ, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn sắc lạnh.

"Cậu chủ nhỏ muốn tạo phản không?"

Saul chẳng trả lời, chẳng biết là từ chối hay là ngầm đồng ý. Nhưng có thể chắc chắn một điều.

Thủ đô Rictlea, trái tim của Đế quốc Averik rực rỡ và yên bình, cứ chuẩn bị đón một cơn bão là vừa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.