Khan không trở về ngay sau đó mà lượn thêm một vòng quanh làng, tiếp cận với một vài người nữa để tán gẫu đủ chuyện rồi lại bỏ đi. Cho đến khi trời sập tối, Khan mới trở về nhà của Gargio.
Thời điểm mà Khan quay trở về, Gargio và Hattie đang ăn tối cùng nhau. Gargio có mời hắn cùng ăn tối.
"Ta không đói. Hai người cứ ăn ngon miệng nhé." Khan vừa quay lưng đi đã khựng lại, hắn ngoảnh đầu nói với vào, cụ thể là hỏi Hattie đang im lặng ăn cơm. "Nhờ quý cô đây lát nữa mang cho ta một lọ thuốc đau dạ dày được không?"
Hattie gật đầu vâng lời.
Khan hài lòng cất bước về phía chái nhà được sắp xếp cho hắn nghỉ ngơi.
"Tôi cứ tưởng anh sẽ ở lại dùng bữa để quan sát hai cha con họ thêm. Theo kế hoạch mà anh đã nói." Saul đã thấy Khan nhọc công tiếp xúc với người dân trong làng thế nào, đâm ra cậu thấy lạ khi Khan ngỏ lời từ chối lời mời dùng bữa của hai cha con họ như vừa rồi.
Phải, theo kế hoạch. Có vẻ cậu ta không tin tưởng ở mình nên mới hỏi như thế. "Không nhất thiết phải quan sát trên bàn cơm mà." Khan nhún vai đáp.
Chần chừ một lúc, Saul ngần ngại hỏi. "Anh... bị đau bụng à?"
"Làm gì có." Khan đáp tỉnh bơ.
Saul cảm thấy mình không muốn nói chuyện với tên dối trá này chút nào. Cái tên Tà thần Ulkos kia sao còn chưa trừng phạt hắn ta đi?
"Vậy anh xin thuốc đau dạ dày làm gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/3428013/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.