Đã là lần thứ bao nhiêu rồi?
Thân hình yêu kiều nằm lả dưới đất bẩn, váy áo bị rách bươm cũng trở nên dơ dáy khó chịu, trên làn da trắng nõn lộ ra khỏi vết rách của vải áo váy không là vết trầy cũng là mảng bầm tím đáng sợ. Flossie nhìn chòng chọc lên bầu trời ngả màu tím hoàng hôn bằng ánh mắt trống rỗng không chút ánh sáng. Trên môi khô cằn nhợt nhạt mấp máy theo một nhịp độ nhất định, nhưng không có thanh âm nào phát ra khỏi thanh quản.
"Natasha... Mẹ Natasha... Mẹ ơi..."
Cô không ngừng lẩm nhẩm cái tên níu lại chút ý chí ít ỏi của bản thân, không ngừng gọi danh xưng thiêng liêng đã mang lại ý nghĩa cho cuộc đời mình.
Người đã hy sinh cả cuộc đời khốn khổ còn lại để bước vào địa ngục, đổi lấy sự sống còn cho đứa con đẻ hoang chẳng biết cha của nó là ai.
Vốn dĩ, cô và mẹ Natasha chỉ là những con ký sinh bám víu hơi thở ốm đói tại khu ổ chuột bẩn thỉu. Mẹ Natasha không ngần ngại bán thân cho những kẻ có tiền, để đổi lấy những bữa no cho đứa con gái chẳng biết cha nó là ai.
Flossie không tài nào hiểu được. Tại sao mẹ cứ luôn cố gắng một cách vô ích vì mình. Vì cớ gì lại phải chịu đọa đày xuống địa ngục, chỉ vì mình.
Nếu như ngày hôm đó, cô không bộc lộ khả năng trị liệu của mình bằng cảm quan trước mặt Connor, thì liệu kết quả có khác đi không? Nếu ngày hôm đó, cô không vội vàng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/3332267/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.