Khan tỉnh dậy đã thấy mình đang ở trong căn phòng quen thuộc. Hắn ngồi dậy trong khi xương khớp kêu ca chỉ muốn nằm tiếp, không hiểu sao hắn thấy cả người uể oải và mất sức hẳn. Rồi dạ dày rỗng rên rỉ đòi ăn, hắn mới biết mình đang rất đói.
"Cậu chủ tỉnh rồi."
Ibrahim trồi ra từ cái bóng của hắn, khuôn mặt lãng tử và phong trần trong độ tuổi ngũ tuần không mảy mảy biểu lộ cảm xúc nào. Và mắt nhìn của ông ta thì chiếu xuống để tránh tình trạng mắt đối mắt trực diện giữa kẻ bề tôi và chủ nhân. Ibrahim không hề cam tâm tình nguyện trở thành kẻ hầu dưới trướng ai, quyền năng mà ông ta có cũng không xứng để điều đó xảy ra, nhưng ông ta vẫn ở đây và gọi hắn là "cậu chủ" và nguyện ý cúi đầu hầu hạ một tên nhân loại tầm thường.
Sức mạnh gì đã khiến ông ta phải chịu cúi mình như thế?
Giờ thì, Khan đã biết.
Tóc đen lòa xòa rủ xuống rũ rượi khi hắn cúi đầu ôm lấy mặt mình. Khan bất động vài giây lấy lại tinh thần một chút rồi xoay người rời giường. "Ta đói rồi, chuẩn bị đồ ăn đi."
"Vâng." Ibrahim cúi đầu đi ra.
"Ta đã hôn mê bao lâu rồi?" Khan hỏi trước khi Ibrahim ra khỏi cửa.
"Hôm nay là ngày thứ hai rồi, thưa cậu."
"Ừ." Khan gật đầu rồi xua tay.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng chỉ còn mỗi mình Khan.
Bước vào phòng tắm mà bước chân hắn cứ như vô định, đầu óc không thực sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/2520876/chuong-15.html