Trong bóng tối bao trùm, Khan vẫn có thể nhìn thấy chính mình. Khá bất ngờ khi chuyện hãi hùng ấy đã diễn ra, một giây trước hắn còn còn đang ở bên ngoài, thế mà chỉ trong cái chớp mắt hắn đã bị một con rắn khổng lồ nuốt chửng. Và bây giờ thì...
"Mình đang ở đâu?" Khan nhìn xung quanh. Chỉ là bóng tối vô tận. Chỉ có một mình hắn ở đây.
"Anh hai!"
Có tiếng gọi quen thuộc làm Khan giật nảy mình, hắn ngẩng đầu lên về phía tiếng nói ấy vọng tới. Sau đó, bước chân của hắn như bị thôi miên. Cất gót lên và đi.
Từ lần đó, nó úp mở và có phần đe dọa khi nói về tình hình của An là nó không hề xuất hiện một lần nào nữa. Chẳng rõ là đang trốn tránh hắn hay thật sự là muốn cắt đứt việc cung cấp tình tiết cốt truyện.
"Anh hai!!"
Giọng nói ấy càng gần hơn mặc cho bóng tối xung quanh vẫn đen đặc một màu không thay đổi. Song, Khan bất ngờ thấy váng đầu và bước chân có chút loạng choạng, cả người chao đảo suýt nữa là ngã. Khi mà Khan đưa tay lên xoa thái dương, mắt mở ra nhìn lại xung quanh. Đã là một khung cảnh khác.
"Anh hai, anh thích con gì nhất?"
Đưa mắt nhìn cảm vật xung quanh, đây là khu sở thú mà trước kia cả nhà thường xuyên đi với nhau. Lúc đó, An chính thức thông báo mình sẽ viết tiểu thuyết. Với Khan mà nói, một con nhóc chỉ mới mười tuổi đầu tuyên bố mình sẽ viết tiểu thuyết nghe cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/2520812/chuong-46.html