Khan không hề lường trước được chuyện này. Hắn bất đắc dĩ nhìn thanh kiếm lần nữa chĩa về phía cổ họng của Lauriel. Vì chiều cao chênh lệch nên Lauriel phải ngẩng đầu để chạm mắt được với Saul. Thành ra trông cô ả như đang dâng cổ cho Saul chém mình vậy.
"Saul à, cậu bỏ kiếm xuống đi." Khan tận tình khuyên can.
"Anh câm miệng." Saul không thèm nhìn lấy hắn một cái.
"... Cậu rất giận nhỉ?" Khan liếc sang cánh cửa đang đóng ở phía sau. Mọi chuyện thành ra thế này cũng vì Lauriel đột nhiên quay lại. Kahan đã cảnh báo cho hắn biết nên hắn ra khỏi phòng Dion ngay sau đó, trước khi Lauriel có ý định xông vào.
Hẳn là cô ả đã cảm nhận được gì đó không lành. Hắn khá tò mò, cuối cùng thì Ibrahim đã nhìn thấy gì nhỉ?
"Lão già kia đúng là vô dụng, còn anh thì bị thiểu năng à?" Saul cộc cằn gắt giọng. "Sao không biết đề phòng cái quái gì hết vậy? Nếu muốn chết sớm thì nói một tiếng, tôi tiễn anh."
Khan không phật lòng khi bị nhân vật chính mắng mỏ bất chợt. Trong giọng điệu nóng nảy có phần cục súc của cậu ta ẩn chứa sự quan tâm khó mà nhận diện. Song, Khan vẫn dễ dàng phát hiện ra. Có thể nói là do Khan đã quá hiểu Saul, cũng có thể nói là do Khan quá nhạy bén.
"Ta không muốn ai đưa tiễn mình xuống lỗ đâu." Khan giơ hai tay lên cho Saul thấy sự đầu hàng của mình. "Nhưng mà ta vẫn khuyên cậu nên bỏ kiếm xuống."
"Ả ta muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/2517026/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.