"Anh Carter!!! Anh!!! Không, không... M-máu... A a a a a!!!"
Khan chạy tới thư viện rất nhanh sau khi xác định được vị trí cần đến, nhưng khi tới nơi, họ đều ngạc nhiên trước tình cảnh xung quanh. Chưa tới mùa đông thế mà xung quanh đã có tuyết rơi. Tính từ phía trung tâm là Elijah, lan ra xung quanh là từng mảng băng lấp lánh, sáng loáng và lạnh lẽo khôn cùng. Cả thư viện bên trong bị đóng băng hoàn toàn. Và Elijah đang ôm chầm lấy Carter, gào khóc.
Sau khi nhìn quanh một lượt không thấy cặp sinh đôi, Khan vẫn không rời khỏi phòng ngay. Mắt vừa lia qua lỗ thủng to đùng tan hoang ở trên tường, hắn vừa quay đầu bảo với Eihan đang lơ lửng bay bên cạnh mình.
Hắn không ngần ngại mở lời nhờ vả. "Eihan, làm ơn giúp ta cứu sống Carter."
"Khan không phải chủ nhân của Eihan." Eihan không có vẻ gì là quan tâm, nó hơi nghiêng đầu. Trong đôi mắt bảo thạch vẫn là màu trắng toát không thể đọc vị.
"Ta xin nhờ ngươi, làm ơn!" Khan nhìn thẳng vào mắt Eihan, lời tuôn ra kiên định. "Ngươi muốn cái giá là gì? Ta sẽ trả."
Eihan à lên một tiếng. "Ta muốn con mắt của Khan. Con mắt màu trắng."
Khan gật đầu, không chút do dự. "Được."
"Này!" Saul giật mình tiến lên kéo tay hắn lại. "Anh điên à?"
Ibrahim vừa mới xuất hiện cũng sa sầm mặt mày trước quyết định của Khan.
"Ngài nên suy xét lại..."
Nhưng biểu cảm kiên định của Khan cho thấy hắn không đùa giỡn. Eihan nhìn hắn chăm chủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/2516949/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.