"An Di! Anh bây giờ có việc đột xuất phải ra ngoài gấp. Em ở nhà chờ anh, một lát nửa anh về rồi mình cùng đi! Có được không?"
"Ok" tôi nhắn lại cho lão, ngáp ngắn ngáp dài bước vào toilet rửa mặt. Rồi lại bước đến trước tủ đồ mà ngắm nghía.
Mắt láo lia, rồi nhìn chầm chầm vào cái váy màu xanh lam gần tới đầu gối, mà mẹ tôi mua hồi sinh nhật năm rồi.
Vậy là tôi quyết định mặc nó! Có trời mới biết, từ sau khi lên học cấp 3, đây là lần đầu tiên tôi mặc váy đấy.
Nhưng là...
Hôm nay sinh nhật tôi mà? Tôi phải mặc cái gì cho nó hợp không khí đúng không?
Ấy vậy tôi còn lấy cái đồng hồ mà lão tặng hôm bửa ra đeo vào nửa chứ?
Chuẩn bị xong hết rồi tô đứng trước gương nhìn, khóe miệng vươn lên, hài lòng gật gật đầu, lòng thầm tự kỉ...
Lâm An Di! Hôm nay sao mày lại đẹp quá vậy nè???
T____T
****
"Mẹ! Lâm Dục Thần anh ấy có nói là đi đâu không vậy?" Tôi ngồi ở phòng khách xem tivi, bâng quơ hỏi...
"Dục Thần nó nói là đi rướt bạn nó hay gì đó! Sao vậy mới xa có mấy tiếng đồng hồ mà đã nhớ nó rồi à?"
"Nào có!!! Mắc mớ gì con phải nhớ Lâm Dục Thần? Tại anh lâu về cho nên con mới hỏi thôi"
Tôi hơi nhột, mặt không được tự nhiên trả lời.
Từ 8h đến 9h30", tôi đã ngồi ở đây được 1 tiếng rưỡi đồng hồ rồi mà chả thấy tăm hơi của lão đâu cả.
"Ráng đợi nó một chút nữa đi! Đây là quà của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-la-thay-giao/558201/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.