Phó Giản ở ven đường dùng nước suối nuốt thuốc xuống, viên thuốc nho nhỏ, mùi vị gì cũng không có. Anh ném chai nước cho Cao Nhiên, vội vàng nhét tay vào túi. Lạnh quá. Phó Giản vùi cằm vào áo len, hỏi: “Hôm đó em đến khách sạn làm gì?” “…” Cao Nhiên khép chặt áo khoác, giải thích nói: “Em đi báo cảnh sát.” “Nói cách khác...” Phó Giản kéo em trai sang bên người, thấp giọng, nói: “Em tố cáo mấy người bạn cùng phòng?” “Ừ.” Phó Giản chân mày căng thẳng, lo lắng nói: “Không ai biết chứ?” “Anh không phải là người sao?” “Anh là người bình thường sao?!” Cao Nhiên: “... Không phải.” Anh là mẹ của con em. Phó Giản: “Không ai biết thì tốt...” Cao Nhiên đưa tay sờ túi, muốn hút điếu thuốc. Phó Giản nhìn tay Cao Nhiên mồi thuốc đặc biệt thuần thục, nổi lên lòng hiếu kỳ. “Em hút bao lâu rồi?” Cao Nhiên bẻ đầu ngón tay đếm đếm, “Hơn nửa năm đi, kỳ dịch cảm quá khó chịu.” Kỳ dịch cảm kỳ dĩ nhiên khó chịu, giống như kỳ phát tình kỳ vậy. Hai người họ đều đã đánh đấu nhau, nhưng lại sống như thầy tăng khổ hạnh. “Đi thôi, lát nữa không về nhà mẹ sẽ lo lắng đó.” Cái lạnh đầu xuân bao phủ lên người cả hai, Phó Giản xem ngày, cũng sắp phải thi rồi. Anh không còn suy nghĩ giống như trước kia trở thành một omega truyền thống, hắn đột nhiên muốn đi tìm ý nghĩa của cuộc sống. Một năm nay, anh có người yêu, co con, còn có một gia đình ấm áp. Hắn cần tuyên truyền tinh yêu này ra ngoài, lấy nó để cuộc sống của mình trở nên đầy đặn. Anh hỏi: “Nhiên Nhiên, sau này em muốn làm gì?” Cao Nhiên: “Em? Em vẫn chưa nghĩ ra.” “Em cũng có chuyện đặc biệt thích sao?” “Có, em đặc biệt thích anh, anh hai.” “Anh không nói cái này. Anh nói là, liên quan tới mơ ước.” Cao Nhiên suy nghĩ, “Học thành tài, tạo phúc cho xã hội đi!” “Ừ, rất tốt.” Phó Giản kéo bàn tay để bên ngoài lạnh băng của em trai, nhét vào túi áo khoác. Mới nắm chặt, hắn đột nhiên cũng biết tương lai nên đi như thế nào. Chỉ cần làm bạn cùng nhau, tin tưởng nhau, dìu dắt nhau, trên con đường này dường như cũng sẽ không sợ hãi, không còn cô đơn nữa rồi. Bọn họ bước qua cành khô, dưới chân vang lên tiếng răng rắc, Phó Giản hỏi: “Nhiên Nhiên, em nghĩ xong muốn đi cùng anh sao?” Cao Nhiên: “Cái này còn phải nghĩ sao?” “Nhiên Nhiên, anh là người trưởng thành, hơn nữa lớn em tám tuổi. Anh là làm một người anh bầu bạn em lớn lên, cho nên anh có thể tha thứ em trai phạm sai lầm, nhưng anh không thể tha thứ cho sai lầm của mình.” “…” Cao Nhiên dừng bước, tức đang suy tư, cũng đang chờ đợi anh trai chốt một câu. “Em còn trẻ, rất nhiều chuyện còn chưa rõ. Mọi hành động của anh bây giờ, đã rất ích kỷ.” Phó Giản dừng một chút, ngập ngừng nói: “Cho nên quan hệ bây giờ của chúng ta, anh không cách nào xem thành tình yêu. Nhưng... đây là một mối quan hệ bất cứ lúc nào em cũng có thể kêu ngừng.” “…” “Chờ thi công chức xong... Nếu như thi đậu, anh sẽ đến trường học nội trú. Nếu như anh không thi đậu, anh cũng sẽ đi làm tình nguyện. Tóm lại, anh sẽ không ở nhà nữa.” “Vậy...” Cao Nhiên suy nghĩ hồi lâu, “Con thì sao?” “Anh sẽ nuôi, ba mẹ lớn tuổi rồi, nên hưởng phúc, làm sao có thể mệt mỏi thu dọn tàn cục của anh chứ?” “Vậy... em thì sao?” “Em? Em còn trẻ như vậy, muốn làm cái gì cũng được.” Cao Nhiên mê mang. “Em muốn chơi chung với anh cũng được, đi gặp omega mới cũng được, em là một alpha ưu tú.” Chơi? Cao Nhiên càng mù mờ hơn. “Được lắm, đi thôi.” Dọc theo đường đi, Cao Nhiên cũng không nói gì. Giống như Phó Giản nói, hắn quả thật vẫn là một cậu em trai. Lấy lòng người khác chỉ dừng lại ở bề ngoài, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sau này làm thế nào, chỉ lo vui vẻ trước mắt. Anh trai đã 27 tuổi rồi, sao lại đi theo một thằng nhóc 19 tuổi mất thời gian chứ? Không khí buổi chiều tràn ngập thủy triều dính ướt tóc họ, hai người đứng trên đệm ngoài cửa, hất rơi một đống giọt nước, tựa như lại trở về hồi bé anh trai dẫn hắn chơi ném tuyết. Khi đó Phó Giản cao hơn hắn cao hơn cái đầu, bây giờ đã trái ngược. Cao Nhiên đưa tay tới, lấy lá thông trên đầu Phó Giản xuống, hai anh em cùng vào nhà. Nạm bò hầm cà chua nóng hổi đặt giữa bàn dùng lửa nhỏ nấu, nhà không người, ba mẹ chừa thức ăn cho bọn họ, xem xong tin thời sự chắc giờ đang đi tản bộ rồi. Phó Giản cởi áo khoác, đi rửa tay, vào phòng nhìn bé con đang ngủ, bé con ăn no đang ngủ say, anh đưa ngón tay ra đâm đâm chóp mũi con trai. Một màn này bị Cao Nhiên tựa vào khung cửa nhìn trong mắt, hắn nhất thời cảm thấy nhà ba người là một từ ngữ hạnh phúc nhường nào, hắn hít mũi một cái, đi ra ngoài bới cơm. Hai người vây quanh bàn, ăn nạm bò hầm cà chua ấm áp, trong lúc nhất thời im hơi lặng tiếng, lò sưởi tràn ngập cả nhà, màn này là ấm áp hiếm có. Cao Nhiên nghĩ, cuộc sống như vậy không tốt sao? Anh hai vì sao lại suy nghĩ nhiều như vậy? “Anh hai.” Hắn mới vừa mở miệng, cửa vang tiếng mở cửa huyên náo, ba mẹ võ trang rất đầy đủ, bao tay, mũ, khăn chòang, khẩu trang món nào cũng không thiếu, hai người im lặng ngồi trên ghế đổi giày, nhìn qua tâm tình rất kém. Chờ mẹ tháo mũ xuống, đến gần một ít, Phó Giản mới phát hiện, mẹ mới khóc. Anh lật đật buông đũa xuống, đi tới, “Mẹ?” Mẹ không lên tiếng, không nói tiếng nào, khẽ đẩy tay Phó Giản, đỏ mắt trở về phòng. Ba thở dài, chán chường ngồi vào sô pha. Trong lòng Phó Giản cũng đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, anh ngồi bên cạnh ba, thử dò xét nói: “Mẹ chịu ủy khuất?” Ba mím môi, lắc đầu một cái, đè nén tâm trạng. Các loại mắt lạnh giễu cợt của hàng xóm, rốt cục vẫn khiến mẹ không chịu nổi, bà là một người gần năm mươi tuổi, ôm một đứa bé mọi người cũng không tin là là bà sinh, vậy mà còn có người nói đứa bé này nhìn cực kỳ giống Cao Nhiên. Các loại nước bẩn hất lên mình người một nhà, “Già không nên nết”, “Không biết kiểm điểm”, “Ăn cơm trước kẻng”, câu gì cũng có, vậy mà mẹ nghe câu này, nhìn bé con mấy tháng trong tả, nhìn thế nào cũng thấy giống con trai mình. Sao lại giống hệt Cao Nhiên hồi bé vậy? Mẹ luống cuống, hơn nữa hôm đó nhìn thấy Cao Nhiên từ phòng Phó Giản đi ra, hết thảy đều đang phát triển đến hướng mà bà sợ nhất. Cho tới hôm nay, bị một câu “Thượng bất chính hạ tắc loạn”, hoàn toàn đánh tan bà. Bà chẳng qua chỉ tái hôn thôi mà, tại sao lại bị mắng thành gái điếm? Nhìn nét mặt của ba, Phó Giản đã sáng tỏ. Mẹ chịu đủ nhục nhã, rốt cuộc không chịu nổi. Anh cầm tay của ba ba, nói: “Ba, ba mẹ vì con và em trai, vất vả quá lâu.” Ba lắc đầu một cái, không lên tiếng. “Những năm nay, ba mẹ trông nom con và Nhiên Nhiên, bây giờ chúng con đều lớn rồi, Nhiên Nhiên cũng lên đại học rồi. Ba mẹ nghỉ ngơi một chút đi, trước kia không phải còn muốn đi du lịch vòng quanh thế giới sao?” “Nhưng... giờ cũng không phải lúc chơi!” “Vậy lúc nào thì mới phải lúc?” Phó Giản trợn mắt trừng ba, thay mẹ ủy khuất nói: “Mẹ mặc dù là tái hôn gả cho ba, nhưng có chuyện gì không xem con như con ruột? Ba lo lắng cho con, con biết, nhưng cũng không thể ủy khuất mẹ.” “Giản Giản, nhưng giờ không phải lúc, nhà nhiều chuyện như vậy...!” “Ba!” Giọng điệu Phó Giản nặng một chút, nói: “Cao Nhiên đều có thể một mình phụ trách một phương rồi, con cũng có con rồi, hai con trai của ba như vầy mà còn không chưa lớn hả? Ba còn muốn quản tới khi nào đây?” Anh nói tiếp: “Thừa dịp ba mẹ vẫn còn trẻ, leo núi được, bơi lội được, đi ngắm sông nước một lần đi, tội gì phảimỗi ngày vì chuyện của con mà buồn rầu chứ...” Ba tựa hồ đã dao động, nhưng phân vân trái phải, vẫn không bỏ được con trai. Cao Nhiên cũng bu lại, theo ý anh trai nói: “Đúng vậy, ba, con có thể chăm sóc kỹ anh hai mà. Mẹ con lúc còn trẻ muốn thể nghiệm nhảy dù, nhưng vẫn không có cơ hội, thừa dịp bà còn có sức, ba dẫn mẹ đi chơi đi.” Dưới oanh tác của hai đứa con trai, ba đột nhiên nhớ tới cảnh vợ khóc đỏ mắt. Đúng là ủy khuất bà, những năm nay hai người mưa gió cùng thuyền, luôn nói chờ bọn nhỏ đều trưởng thành, bọn họ nên cái gì cũng không cần phải để ý, đi vòng quanh thế giới. Nhưng năm rồi năm, ngày qua ngày, rốt cuộc con cái như thế nào mới tính là trưởng thành đây? Cứ kéo dài mãi, chẳng có ngày hẹn, tuổi tác một khi lớn rồi, cũng mất đi động lực, sau đó giống như vợ chồng bình thường, vô lực cùng nhau già đi... Nghĩ tới đây, người đàn ông gánh cả gia đình, bị góc cạnh thực tế mài phẳng, đột nhiên giống như thiếu niên cưỡi gió rẽ sóng năm đó vậy, siết chặt nắm đấm, hạ quyết tâm: “Được, ba mẹ phải cách xa nơi đầy tâm sự này một chút. Các con lớn rồi! Bà và mẹ các con cũng không muốn xía vào...” Phó Giản ôm ba một cái, hết sức an ủi: “Thật xin lỗi, ba.” “Không có lỗi gì hết, Giản Giản.” Ba xoa đầu con trai, nói: “Đời người chính là như vậy đó, không nên quá tự trách, ba hy vọng con sống vui vẻ là được.” “Cám ơn ba...” Phó Giản nghẹn ngào một tiếng, nhìn em trai, “Cùng mẹ chơi vui vẻ một chút.” “Được.” Ba đứng lên, lại vỗ vai Cao Nhiên, giống như mượn được dũng khí ở chỗ hai đứa con trai của mình, mang sứ mệnh trở về phòng. Tới đây, Phó Giản rốt cuộc cũng đối diện với tình cảm của mình. Anh đang nỗ lực vượt mọi chông gai. Anh thích Cao Nhiên, không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào nữa, có lẽ từ ngày Cao Nhiên ôm anh kêu anh hai đã có... Dục vọng dị dàng này, chỉ là kiềm chế đến kỳ phát tình hôm đó, đó là một vụ nổ, cũng không phải là một điều bất ngờ. Đến lúc này, anh tuyên án cho kết quả của mình. Anh quét sạch chướng ngại, không oán không hối. Cao Nhiên sau này đưa ra bất kỳ lựa chọn gì, anh cũng đón nhận, hắn cùng mình giải hòa rồi. Cho dù đến khi chuyện bại lộ, anh cũng nguyện ý một mình gánh chịu lửa giận của ba mẹ... “Nhiên Nhiên.” Anh nhìn sang em trai, trước mắt đột nhiên thoáng qua hồi ức, “Mới chớp mắt, em đã lớn như vậy... Anh còn nhớ, hồi em mười hai tuổi, cũng đứng ở đây.” Anh đưa tay ra so, “Khi đó em cao đến đây... ôm anh kêu anh hai.” “Anh hai...” Phó Giản cười một tiếng, nói: “Em bình an trưởng thành, thật tốt.” Gió đập vào kính vang ầm, Cao Nhiên đưa mắt nhìn anh trai lên lầu, không biết anh trai đang suy nghĩ gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]