Vào bên trong , Minh Khải đang ngồi trên ghế , mắt dán vào màn hình máy tính như chăm chú xem gì đó . Nghĩ là anh không nghe cô cốc của cũng không thấy cô vào nên đành đi đến gọi anh một tiếng
"Không phải có chuyện muốn nói hay sao ? Khi đến rồi lại tỏ vẻ không để ý ? Căn phòng này yên tĩnh như vậy đừng nói là không nghe tiếng gọi anh từ bên ngoài chứ Minh Khải " - Băng Băng chất vấn
Minh Khải dừng động tác giả vờ của mình ngước lên nhìn cô :"Gấp gáp như vậy sao "
Băng Băng khoa chịu :"Không có nhiều thời gian cho anh đùa giỡn đâu "
"Ngồi đi " - anh đi qua phía bàn ghế tiếp khách . Băng Băng đi theo sau anh
Ngồi xuống phía đối diện Băng Băng chờ anh nói
Nhưng Minh Khải không nói chỉ nhìn cô chằm chằm , ánh mắt hiện lên vẻ u sầu
"Anh là muốn cái gì đây ?" - Băng Băng không chịu được nữa lên tiếng
Minh Khải cười một cái nói ra một câu không liên quan :"Nhìn kĩ thì chúng ta cũng chẳng có nét gì giống nhau cả !"
Câu nói làm Băng Băng giật mình . Thì ra điều anh muốn nói cũng là điều cô đang muốn hỏi . Chỉ là cô không chắc anh ta có biết không . Xem ra cô nghĩ thừa . Anh ta từ lâu đã biết cô và anh là anh em rồi .
Băng Băng trả lời câu vừa rồi của anh :"Tất nhiên là không giống , chúng ta khác mẹ mà"
Trước câu nói này Minh Khải bất ngờ , anh chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-em-yeu-anh-duoc-khong/1752898/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.