Dọc theo con đường ở thành phố Băng Băng cứ mon men đi trên vỉa hè . Có tâm trạng thật khó diễn tả ngay lúc này . Thật ra nghe xong cô như rất bình thường nhưng cô lại đang sốc .
Từ nhỏ cô lớn lên bên Vương Hạo sao lại không biết anh từng có bạn bè nào chứ ? Chẳng phải anh chỉ đi học rồi về nhà , đôi lúc thì theo ba đi học hỏi công việc ở công ty sao ? Ngoài những lúc đó ra cô đều dính anh như keo dán sắt . Bây giờ chui đâu ra cô bạn Đồng Đồng ấy ? Minh Khải nếu cô nhớ không lầm thì lúc nhỏ cô từng gặp hắn à không cũng cách đây 8 năm . Lúc đó cô mới 11 tuổi . Hắn so với bây giờ thì lúc đó đáng yêu hơn .
Suy nghĩ suy nghĩ ... Lát sau người Băng Băng đập mạnh vào ai đó . Mũi cô đụng vào cằm người đó , Băng Băng đau đớn đưa hai tay lên ôm mũi , đúng hơn là bịt mũi lại , cô "Aaaaa" lên khiến người xung quanh đang đi đường quay lại nhìn cô , thấy không có chuyện gì mọi người ai lại làm việc đó , đường ai lại bước tiếp .
Ngẩng đầu lên nhìn người cô mới đụng . Một người đàn ông , hắn ta đang nhìn chằm chằm vào cô . Cô ghét ai nhìn cô như vậy liền quát :"Nhìn gì chứ ? Không định xin lỗi tôi à !"
Ngày gì vậy không biết , lúc này đã ăn cái tát chưa được trả lại bây giờ còn bị ăn cái cằm cứng rắn đó vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-em-yeu-anh-duoc-khong/1752878/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.