Một buổi sáng , thì vẫn là buổi sáng như mọi ngày thôi . Chỉ có điều hôm nay và hôm qua không giống nhau . Bữa tiệc nào rồi cũng tàn , kì nghỉ nào cũng có giới hạn và hôm nay là ngày cuối cùng ở đây . Người ta thường nói những phần ở cuối cùng lúc nào cũng khó quên . Quả thật rất khó quên mà .
Ngày cuối nên ai cũng bị đánh thức rất sớm . Rồi thì những việc hôm trước chưa làm hôm nay lại hoàn tất . Tại sao hôm qua không làm mà cứ để đến hôm nay dồn một đống lại thế này đây.
Đang yên giấc mộng thì xung quanh in ỏi , là chó sao , hay gà , hay vịt hay heo mà cứ rống lên vậy , không phải đi ngắm mặt trời mọc trên núi hết rồi sao , đi rồi sao về nhanh vậy ? Băng Băng nghĩ rồi lại ngủ tiếp không quan tâm nhưng trong đầu vẫn nghĩ tiếp về những điều cô cho là vô bổ nhất >< - Kì nghỉ này hình như không phải để nghỉ ngơi mà để làm những việc thường ngày chưa bao giờ làm . Nào là ngắm mặt trời mọc rồi là đốn củi tự nấu cơm , còn đi hái rau hái nấm ... Cứ như trở về thời nguyên thuỷ , hà tất phải làm khó nhau vậy sao ? Con người nên tận hưởng mới phải . Đời người có bao nhiêu , cứ sống , cứ làm gì mình thích , có khi mai trời nổi điên hạ sát giết người thì cũng không hối hận . Có muốn hối hận cũng chẳng có cơ hội . Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-em-yeu-anh-duoc-khong/1752865/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.