Chương trước
Chương sau
Thấy Tiểu Kỳ đi ra, Chu Duệ như con cún nhỏ cũng vọt ra theo.

Bình tĩnh rót nước, ra sức uống vài ngụm,một lúc nội tâm gợn sóng mới bình tĩnh trở lại. Cậu tại sao phải nghe theo em trai của mình, xoa một chút! Chu Thiên Kỳ trong lòng tự khinh bỉ chính mình, trái lại một mặt lại nghe theo yêu cầu của em trai. Tiểu Hạo cái tên kia được tiện nghi rồi còn hay tỏ ra khoe mẽ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Tiểu vũ trụ muốn nổ tung! Tức giận Chu Thiên Kỳ híp mắt xem xung quanh cái gì có thể trút giận, kết quả lại phát hiện đôi mắt trông mong đáng thương của em họ đang ngồi trên sô pha.

“Cậu theo anh làm cái gì?” Chu Thiên Kỳ hung dữ hỏi, một chút thái độ hòa hảo giống như trước cũng không thấy, Tiểu Kỳ ôn nhu thăng cấp biến thành tùy thời lúc nào cũng có thể nổ tung.

Chu Duệ bị Chu Thiên Kỳ hỏi đến vấn đề này chính hắn cũng không biết trả lời thế nào. Thích đi phía sau anh Tiểu Kỳ? Thích nhìn anh Tiểu Kỳ? Kết quả một lúc lâu sau mới nghĩ ra được lý do nói ra không bị làm thịt, “ Bởi vì không có việc gì làm mà…”

“Không có việc gì làm thì theo anh làm gì?”

“Ách…không biết…” Ánh mắt của Chu Duệ càng ngày càng thương cảm, trước sự tiến công của Chu Thiên Kỳ, rất nhanh sẽ ứa ra nước mắt.

Chu Thiên Kỳ thở dài, ngã lên ghế sô pha lấy điều khiển bật tivi.

Chu Duệ cẩn thận dịch dịch di chuyển đến gần bên cạnh Tiểu Kỳ rồi ngồi xuống, liền giống như trước ở chỗ này mà trêu đùa nhau.

Chu Thiên Kỳ liếc mắt nhìn Chu Duệ, không để ý đến hắn tiếp tục xem chương trình tivi.

Chu Duệ ngồi cạnh Chu Thiên Kỳ xoay tới xoay lui, trong lòng rầu rĩ không thôi, không biết nên làm cái gì. Tiểu Hạo thích anh Tiểu Kỳ cái này mọi người ai cũng nhìn ra được, thế nhưng không biết Tiểu Kỳ có thích Tiểu Hạo hay không. Nếu như anh Tiểu Kỳ không thích anh Tiểu Hạo vậy chẳng phải là hắn có cơ hội sao?

“Anh Tiểu Kỳ có người thích chưa?” Chu Duệ đột nhiên hỏi, muốn hỏi ra vẫn đề này nhưng phải có dũng khí thật lớn mới nói ra được. “Hửm” Chu Thiên Kỳ thờ ơ không để ý không lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Chu Duệ sau đó cao giọng, “ Cái gì?”

Bị phản ứng ngạc nhiên của Chu Thiên Kỳ dọa sợ, “Anh nếu như không muốn nói coi như…” Chu Duệ kéo góc áo nhăn nhó.

“Cái này sao…” Chu Thiên Kỳ quay đầu khoanh tay để đầu mình gối lên tay, nằm dựa lưng lên sô pha lẩm nhẩm. Mình thích ai đây? Hàn Vi? Tiểu Hạo? Đùa gì thế? Hôm qua đi đến nhà cậu của Hàn Vi chơi, rốt cuộc cũng hiểu rõ mọi thứ thế nhưng cũng không nắm chắc được… Hàn Vi kia thật tốt, thế nhưng bản thân cũng không thật sự thích cô ấy. Lý do mà cô ấy thích mình cũng không đáng tin cậy, vẫn không thể hiểu được… Về Tiểu Hạo nhớ tới buổi tối kịch liệt hôm qua Chu Thiên Hạo lắc đầu, ý muốn quên đi một đêm mê loạn kia. Chỉ là bởi vì ngày đó em trai không để ý đến mình nên cảm thấy trống rỗng mà thôi… Có thể bởi vì muốn có được sự quan tâm của đối phương mà làm ra chuyện như vậy. Rốt cuộc là có thích không? Chu Thiên Kỳ có chút khinh bỉ bản thân mình như vậy, như vậy không phải là thích cái này còn dòm ngó cái kia, đứng núi này còn trông núi nọ sao? Đối với người nào cũng có thái độ muốn thử một lần, đây coi như là gì?

Nghĩ tới đây Chu Thiên Kỳ liền trở lại thực tại, phát hiện ra ánh mắt của Chu Duệ vô cùng khát vọng đang nhìn về phía mình. Vẻ mặt e thẹn.Em họ muốn biết đến như vậy sao…

“Cũng chưa có ai thích.” Chu Thiên Kỳ suy nghĩ một chút sau đó nói. Nếu như nói muốn tiếp nhận em trai, bây giờ muốn đứng lên vẫn rất trắc trở… Coi như tối hôm qua chuyện gì cũng chưa xảy ra đi.

“Nha~” Mắt Chu Duệ chợt sáng lên. “ Vậy nếu như có người thích anh, anh có đồng ý tiếp thu không?”

Bị hỏi như vậy Chu Thiên Kỳ lộ vẻ mặt nhức nhối, “ Còn không phải là không tốt, hiện tại đã phiền chết rồi.”

“Anh Tiểu Kỳ thích anh Tiểu Hạo sao?” Ánh mắt ảm đạm xuống, quả nhiên bây giờ còn chưa thích hợp nói ra.

“ Em đừng có nói lung tung… Anh không có thích đàn ông.” Em họ lúc nào biết có thể thích đàn ông? Chu Thiên Kỳ trong lòng kinh hãi. Em họ nếu như không nói qua liền nói ra ngoài, nếu như mẹ biết được sẽ không tốt.

“Anh không thích đàn ông sao?” Chu Thiên Hạo ngậm một miếng bánh mì đi tới. Ném một ít đưa cho anh trai.

Ghế sô pha vốn là rất rộng, Chu Thiên Kỳ ngồi xung quanh vẫn còn rất rộng, thế nhưng Chu Thiên Hạo hết lần này đến lần khác bị Chu Duệ cản trở không qua được liền dứt khoát đẩy hắn ra khỏi người anh trai.

“Hừm. Chính là không thích.” Chu Thiên Kỳ che dấu hoảng loạn trong lòng.

“Cũng không thích phụ nữ sao?” Chu Thiên Hạo liếc mắt nhìn anh trai, cầm lấy tay đang cầm lấy điều khiển, nhẹ nhàng vân vê bàn tay lành lạnh ấy, Chu Thiên Kỳ nhất thời liền dao động, rút ra điều khiển từ trong tay hắn.

“Ai nói anh không thích phụ nữ.” Chu Thiên Kỳ căm tức nhìn em trai đáng ghét nhà mình.

Chu Thiên Hạo nhìn anh trai tức giận đùng đùng, kéo ra khóe miệng tà ác, thân thể Chu Thiên Kỳ cứng đờ, sau đó liền bị Chu Thiên Hạo ôm đến tựa trên vai. Đây là đang tuyên bố quyền sở hữu “Anh thích là được rồi!” Chu Thiên Hạo một lúc sau mới buông ra một câu không đầu không đuôi như vậy.

Thật không biết rốt cuộc hắn nghĩ cái gì. Chu Thiên Kỳ lại không dám lộn xộn, rất sợ em trai không sợ trời không sợ đất làm ra cái tai họa gì.

Lúng túng ngồi ở trong lòng của em trai xem đá bóng, Chu Duệ còn ở bên cạnh, không biết hắn sẽ nghĩ thế nào, nội tâm của Chu Thiên Kỳ xoắn xuýt, cũng không ăn vào cái gì, cứ ngồi yên như vậy.

Chuông cửa vang lên. Người cứu mạng tới mà. Nhất định là cô đến.

“Anh đi mở cửa.” Chu Thiên Kỳ dường như được cởi bỏ dây cương, như con ngựa hoang dùng tốc độ ánh sáng mà xông ra ngoài.

Chu Thiên Hạo híp mắt một cái, “Em họ vẫn chưa bỏ ý định trên người Tiểu Kỳ phải không. Sẽ phát sinh chuyện gì không tốt còn chưa biết đâu.”

Đối với lần cảnh cáo thứ hai của Tiểu Hạo, trong lòng Chu Duệ có điểm sợ sệt, thế nhưng vẫn thủy chung không muốn cúi đầu trước Chu Thiên Hạo, dựa vào cái gì mà cho rằng anh Tiểu Kỳ là của hắn.

Thấy ánh mắt của em họ kiên định tỏ vẻ không muốn thỏa hiệp, Chu Thiên Hạo liền nhếch miệng, gương mặt tuấn mỹ trở nên nhu hòa lại tà mị, “ Tiểu Kỳ cũng không dễ dàng có thể điều khiển, thế nhưng nói đến cơ thể quả thật là rất đẹp.”

“Không được vũ nhục anh Tiểu Kỳ như vậy.” Chu Duệ siết quả đấm, vọt đứng lên.

“Hừ, cái này gọi là vũ nhục sao?” Tôi cho rằng đây là lời tán dương vô cùng,”. Lông mày Chu Thiên Hạo anh khí hất ra, “ Tiểu Kỳ đã là của tôi, cậu cũng không cần phải phí tậm.”

“Anh Tiểu Kỳ cũng đã nói hiện tại không thích ai cả! Không nên đoán mò là anh mới đúng” Chu Duệ trừng mắt nhìn Chu Thiên Hạo, hơi thở vì tức giận mà có điểm hỗn loạn.

“Ha hả.” Chu Thiên Hạo không nói gì thêm. Anh trai nói không thích bất luận kẻ nào, rốt cuộc vẫn là anh lợi hại, luôn luôn có thể bức người khác đến tận cùng.

Chẳng lẽ nói những chuyện tối hôm qua hắn làm cũng coi như chưa từng phát sinh? Chuyện sáng nay cũng không có ý nghĩa gì? Chu Thiên Hạo trong lòng trầm xuống, biểu hiện ra bên ngoài chuyện tình cảm đối với anh trai vẫn nguyên vẹn như cũ. Xem ra anh trai rất buông thả rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.