"Anh có quan tâm không, chuyện em không còn trinh trắng?" An An lạnh lùng bật ra câu hỏi khiến Liêu sững người.
"Sao bỗng dưng lại nói chuyện đó?"
" Anh nhất đinh đau khổ, day dứt lắm, chỉ không để lộ ra thôi." An An nói, vẻ tuyệt vọng bộc lộ dần đằng sau sự vui vẻ giả tạo.Liêu không nói, không thừa nhận cũng không phủ định.Anh nghĩ đến lần đầu làm tình với cô, hứng thú của anh quả có bị ảnh hưởng, bởi khi thấy An An giãy giụa như một liệt nữ, anh đã lầm tin rằng " cô vẫn còn trinh".
"Anh không muốn biết em qua thời con gái như thế nào ư?"
Liêu trấn tĩnh trả lời " Nhưng, cái đó, thực sự anh cũng không quan tâm, thật đấy, anh chỉ cần vào lúc đó em hoàn toàn thuộc về anh là được, vả lại,,," Liêu thú thực " anh không muốn biết, anh sẽ ghen…"
An An nhìn Liêu, lí do quá đỗi thật thà và thấu tình đạt lý.Lát sau Liêu nói " Muộn rồi, ngủ thôi " rồi quay mặt ngủ thiếp đi.
Ký ức của An An dội về như thác.
Trăng chênh chếch về tây.
Nửa đem về sáng, gió to hơn, gió luồn thổi qua mây.Trong khoảnh khắc, mặt trăng thẹn thùng, căn phòng dường như tối hơn.
Có một thiếu nữ mười sáu tuổi tên An An.Cô ngồi trên sân vận động, nhìn đám con trai râu đã lún phún bên mép, nhìn cục yết hầu lồ lộ trên cổ đang tranh cướp bóng,nghĩ bụng: tại sao họ có thể cười thoải mái như vậy?
An An cứ ngồi như thế trên sân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-em-gai/2235459/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.