Khi An An tỉnh lại, lọt vào mắt cô đầu tiên là màu trắng toát; cô tưởng mình đang ở trên Thiên đường, nụ cười vụt tắt. Vậy là mình đã chết rồi ư? Mình đã đến quê hương của chị sao? Biết đâu có thể gặp người cha khác của chị, người cha Thượng đế! Ánh sang trên Thiên đường chiếu vào mắt cô. An An đang ở trên Thiên đường? Cô khép mắt lại vì ánh sang chói chang.
"Bé Con, còn lười nhác không chịu dậy hả?" Đột nhiên nghe thấy tiếng nói của anh trai vang bên tai, An An hoảng sợ mở mắt, kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông lạ đang cười, hàm răng trắng loá: "Thế nào, vừa rồi thấy em mỉm cười, giờ còn giả bộ ngạc nhiên?" Vẫn giọng anh trai âu yếm.
Lẽ nào đây là Thượng đế? Thì ra Thượng đế cũng không có gì đặc biệt lắm, cô thầm nghĩ.
Thượng đế có khuôn mặt bình thường, rất nhân hậu, lại còn đeo kính gọng đen, sành điệu, có hàm răng trắng loá. Về sau, khi dã thân quên, cô thường hỏil giọng nghiêm túc: "Xin hỏi, có phải anh là người phát ngôn của hãng kem đánh răng?"
"Ngài là Thượng đế sao?" An An thận trọng hỏi.
Ngây người trong giây lát rồi người đó phá lên cười rất to, rất thoải mái khiến An An đỏ mặt. "Thượng đế? Có lẽ cô sốt cao quá nên mê sảng chăng?"
An An lung túng, hơi ngoảnh mặt, một cách bản năng muốn che vầng trán của mình. Khi nhìn thấy bình truyền ở đầu giường mới vỡ lẽ cảnh ngộ của mình. Cô đang ở trong bệnh viện.
An An nhìn người đàn ông, càng thấy anh ta quen quen, nghĩ một lát mới nhớ ra, trước khi ngất cô đã nhầm là anh trai. Bây giờ ngẫm lại, thấy anh ta cũng không giống anh trai lắm, anh ta già hơn anh trai, có một vẻ từng trải mà bọn con trai mới lớn không thể nào bắt chước. Anh ta có đôi môi của người hai mươi tuổi, và cái nhìn tư lự đầy chiêm nghiệm về cuộc đời. An An không đoán được anh ta bao nhiêu tuổi, buột miệng hỏi: "Thực ra anh bao nhiêu tuổi?" Hỏi xong, chúi mặt vào chăn, cảm thấy xấu hổi vì sự vô duyên của mình. Không phải chỉ phụ nữ mới để ý chuyện tuổi tác, An An biết, nhất là những người ở tuổi muốn giấu tuổi thực của mình. Không ngờ anh ta bật cười, nói rất thản nhiên: "Em đoán xem!"
An An càng bối rối, cô cảm thấy đã chạm vào vết thương của người khác. Cô nói: "Xin lỗi, tôi sơ ý quá, anh có thể không cần trả lời."
"Ồ, không sao!" Người đàn ông mỉm cười buồn bã: "Trông tôi già quá sao? Già đến mức phải kiêng kỵ không muốn người khác hỏi tuổi ư?" "Xin lỗi, anh chưa già! Thật đấy! Không già tý nào!" An An rụt rè giải thích, chạm tay vào dây truyền, mũi kim đâm đau buốt. Người đàn ông thận trọng giúp cô chỉnh lại mũi truyền, ánh mắt ra hiệu nhắc cô không được động đậy.
An An phát hiện cái nhìn của anh đầy ma lực.
"Tôi là Vương Tây Vệ, ba mươi sáu tuổi, không sao, như vậy mới chin chắn đúng không! Nhưng em không phải gọi tôi bằng chú đâu, Bé Con!" Anh cười lớn, lại phô hàm răng trắng loá.
Anh thích gọi cô là Bé Con. Trước một người đàn ông to cao như anh, An An đúng là bé con.
Nhìn vẻ đường hoàng của anh so với sự nông nổi của mình, An An xấu hổi vùi mặt vào chăn. Lại lần nữa nghiệm ra từ "bé con" mà anh gọi - phải có một sự từng trải nhất dịnh mới có thể cất lên hai tiếng "bé con" một cách tự nhiên, đầy thương mến như vậy. Lúc mình gặp anh cũng là lúc mình đang điên cuồng bảo vệ bản thân. Khi đó anh bị kích thích cao độ bởi màn đánh trả quyết liệt của mình, anh đã cứu mình một cách vô tư, nhưng có lẽ anh không khoái những trò đùa có mùi máu như vậy, nhất là người chơi lại là một thiếu nữ. Chắc chắn anh không thích những cô gái táo tợn như mình. Anh cứu mình bởi không thể làm khác. An An thầm nghĩ, bất giác lén nhìn anh, đúng lúc anh ngước nhìn cô, An An đỏ mặt như bị bắt quả tang làm việc xấu.
Vương Vệ bỗng chú ý đến vết sẹo trên trán cô, anh cau mày, vẻ thương xót. An An run run đưa tay che trán.
Anh an ủi cô, thong cảm với những bất bình, tủi hổ cô vừa trải qua. Anh nói: "Bé Con đáng thương". Anh ngồi thêm một lát, bỗng có chuông điện thoại, Vương Vệ nói: "Xin lỗi, vợ anh gọi về ăn cơm." Nói đoạn, anh đứng lên, rảo bước đi ra khỏi phòng.
"Quái quỷ!" An An tự mắng mình, sao lại ghen với vợ người ta chứ!
Một tuần sau An An xuất viện, đã xưng hô anh em rất thân mật với Vương Vệ. Vương Vệ mỉm cười tán thưởng tinh lực dồi dào và sức hấp dẫn của cô. An An là cô gái đa sầu và nhạy cảm, nhưng lúc vui vẻ lại hết sức vô tư. An An ở bên anh một tuần, không nói với bạn bè, không nói với người thân, chỉ gọi điện về trường xin phép nghỉ học vì bị ốm. Cô vô tư nghe Vương Vệ trìu mến gọi mình là "Bé Con" với một niềm hạnh phúc, say sưa khác lạ. Cô gọi anh là "Vệ Già". Anh cười, nói xưa nay chưa ai bảo anh già.
"Trong mắt em anh rất già! Anh là món đồ cổ." An An âu yếm nhìn vào mắt Vương Vệ rồi lại lập tức né tránh, không dám nhìn lâu. Anh mỉm cười nhìn cô độc diễn vở kịch con trẻ với vẻ độ lượng của người anh.
"Bé Con!" Anh gọi.
An An cũng rất thích được anh gọi như vậy. Cô nghiêng đầu, ngó sát mặt anh hỏi với một chút ghen tỵ, giận hờn không giấu giếm: "Vệ Già, anh cũng gọi vợ như vậy sao?"
"Không! Vợ anh là người thong minh, đảm đang. Cô ấy kiếm được nhiều tiền hơn anh. Cô ấy là một phụ nữ mạnh mẽ, gọi là "bé con", e rằng cô ấy tưởng mình chế giễu."
Lúc ấy, đầu óc An An bắt đầu bay bổng. Cô tưởng tượng một phụ nữ nề nếp: tóc luôn chải gọn gang, áo quần không một vết nhăn, ít cười, không nói, chăm chỉ làm, ăn, ngủ, nghỉ, đại tiểu tiện như một cái máy đã cài đặt chương trình, vậy mà lại được sở hữu một người đàn ông đẹp, ưu tú như thế này.
An An thường thích quấn quýt bên anh gọi: "Vệ Già, Vệ Già!"
"Gì thế?"
"Em cảm thấy anh như bố em vậy!"
"Anh già vậy ư?"
"Lại như anh trai!"
"Hừm, trẻ quá!"
"Anh Vệ, tình bạn của chúng ta là tình bạn vong niên!"
"Bé Con!"
An An chưa bao giờ nghĩ nên gọi sự quyến luyến, thân thiết giữa họ là gì. Đơn giản cô rất thích anh, thích hàm răng tuyệt đẹp của anh lúc anh cười, thích vẻ từng trải đàn ông của anh. Chỉ cần một va chạm nhẹ với anh cũng khiến trái tim thiếu nữ mười sáu tuổi của cô như thắt lại.
"Sao em khong gọi anh là Đại Vệ?"
"Đại Vệ không văn minh, Đại Vệ là lưu manh!" An An nói giọng nghiêm túc, lát sau ghé sát tai anh, vẻ bí hiểm: "Đại Vệ không thích mặc quần áo."
Vương Vệ ngửa cổ cười sằng sặc, cười mãi khiến An An mặt đỏ như gấc.
An An vẫn đi học bình thường, vẫn duy trì thành tích trung bình khá, vẫn ngồi yên bên sân vận động giữ quần áo cho đám con trai. Nhưng cô cảm thấy, những đứa bạn cùng tuổi giống như lũ trẻ con.
Học kỳ một của năm lớp Mười hai, một hôm, gã trai chơi hang tiên phong của đội bong tên Lý Khoa bỗng nhiên nói với cô: "Bạn đừng giữ quần áo cho chúng nó nữa!"
"Cái gì?" AN An không hiểu. "Tại sao?"
"Tại vì tôi ghen." Gã nói, khuôn mặt rám nắng ửng đỏ.
"Sao lại ghen?" An An hỏi.
Gã gõ một cái rõ đau vào đầu cô. "Đồ ngốc!" Lý Khoa thấy vẻ ngây ngô của An An, không nén được, tiếp tục giải thích: "Tôi muốn An An là bạn gái của tôi."
Điều này khiến An An bối rối, tim đập loạn xạ.
Buổi tối về phòng, cô gọi điện kể với Vương Vệ cảm giác của mình lúc ấy. Vương Vệ nói: "Chúc mừng em, tình yêu học trò là tình yêu trong sang và thuần khiết nhất." An An nói cảm ơn, sau đó chui vào chăn thầm đếm bí mật thiếu nữ của mình, trong số đó có cả "Vệ Già" thân thiết.
Lý Khoa không thích hoa hồng, không thích bách họp, theo gã đó là những loài hoa phù phiếm. Lý Khoa là người ghét phù phiếm. Gã chỉ thích bồ công anh chung tình.
"Tình yêu của chúng ta trong sáng, thanh cao như bồ công anh." Lý Khoa nói với An An, rụt rè nắm tay cô, hai trái tim run rẩy.
An An hạnh phúc đến nỗi suốt đêm không ngủ, một mình ngồi trên ban công nhìn ra sân vận động. Đó là nơi họ gặp nhau. Đó là nơi "tình yêu bắt đầu" như bọn con gái vẫn nói. Phía xa là ngọn núi nhỏ, đen sẫm, nhấp nhô trong màn đêm.
Vậy là An An yêu bồ công anh. Lý do thật đơn giản, thậm chí cô còn có cảm tưởng ngửi thấy mùi hương tinh khiết của bồ công anh, phảng phất, say long.
Đó là giữa mùa xuân.
Ánh nắng ấm áp lười biếng chiếu lên vạn vật, trải lên thảm cỏ xanh, hôn bồ công anh non tươi say đắm.
Đó là bồ công anh của mình và Lý Khoa. Cô nghĩ.
Dần dần Lý Khoa trở thành tâm điểm cuộc sống của An An. Thỉnh thoảng bất ngờ nhận được điện thoại của Vương Tây Vệ, cô cảm thấy áy náy. Lâuu lắm không gọi điện cho anh!
An An và Lý Khoa yêu nhau. Lúc đầu cả hai đều có chút ngỡ ngàng. Lý Khoa lười biếng, sinh hoạt tùy tiện, suốt ngày hút thuốc, mơ màng nhả khói, hết điếu này đến điếu khác, coi như xung quanh chẳng có ai. An An là cô gái lãng mạn, thích chơi game hoặc nghe nhạc, cô mơ mộng một bữa ăn tối tình tứ ở một nhà hang nổi tiếng có nến và nhạc cổ điển. Cô không nhiệt tình thưởng thức kiểu hút thuốc điệu nghệ của Lý Khoa. Bắt đầu có gió; gió thổi nhè nhẹ làm lay động những khóm bồ công anh mọc đầy lưng núi sau trường.
Có một cây không bị lung lay, nó rất kiên cường.
Đó là bồ công anh của mình và Lý Khoa. An An nhìn ra xa, long vui phơi phới, cô không biết rằng mỗi cơn gió thoảng qua là them một đoá bồ công anh rã cánh. Cô chưa biét và ngây thơ tin rằng nó mãi mãi bình yên trên lưng đồi bất chấp nắng mưa. Một hôm, vì một chuyện nhỏ gì đó, Lý Khoa đã mắng cô mấy câu. Nguyên nhân vì gã muốn hôn, còn cô không muốn, cô từ chối quyết liệt và gã thốt ra những lời thô tục với cô.
An An tủi thân, khóc tấm tức. Nước mắt lăn trên má, hai vai rung bần bật, lát sau cô nức nở. Lý Khoa bất lực, im thin thít không dám nhìn, lặng lẽ rít thuốc. Gã ngồi bên cô, khói thuốc mù mịt. An An không nhìn gã.
"Em còn nhỏ quá, một số việc em không hiểu." Lý Khoa nói.
Một gã đàn ông mười tám tuổi (miễn cưỡng gọi là đàn ông) lại nói với một cô gái mười bảy tuổi là cô quá nhỏ!
An An không để ý đến hàm ý của câu nói ấy.
Lý Khoa rất hay gọi điện thoại, một hôm vô tình An An nghe thấy anh ta nói: "Em đúng là bồ công anh, thanh tao, cao quý!"
An An kinh ngạc, cô nhìn vào tay mình, cô không cầm điện thoại, anh ta nói câu đó với ai?
An An thẫn thờ đi lên núi phía sau trường, ở đó có rất nhiều bồ công anh, mỗi đoá hoa đều tinh khiết, khoẻ khoắn như cô và Lý Khoa.
An An buồn bã, hoang mang, tinh thần sa sút. Cô gọi điện thoại cho người bạn vong niên Vương Vệ để trút bầu tâm sự; hôm đó người cô chông chênh đến noõi cô bước không vững phải dựa vào anh.
Vương Vệ là người tinh tế. Anh không hút thuốc. Hàm răng trắng loá của anh sạch sẽ, tinh khiết.
An An đau buồn kể cho anh nghe chuyện tình bồ công anh của cô và Lý Khoa, kiên cường và thanh cao, toả hương mê đắm. Tự lừa dối mình, cô vẫn đắm chìm trong hương thơm thanh cao, say lịm của bồ công anh và hoài niệm về mối tình với Lý Khoa, không muốn tỉnh lại.
"Bé Con! Em sắp trở thành kẻ ngốc rồi!" Vương Vệ mắng cô, vẻ vô cùng thương xót. "Bồ công anh hoàn toàn không có mùi thơm."
"Thật ư? Không có thật sao?" An An nghi hoặc.
An An vẫn đi học bình thường, vẫn duy trì thành tích trung bình khá, vẫn ngồi yên bên sân vận động giữ quần áo cho đám con trai. Nhưng cô cảm thấy, những đứa bạn cùng tuổi giống như lũ trẻ con.
Học kỳ một của năm lớp Mười hai, một hôm, gã trai chơi hang tiên phong của đội bong tên Lý Khoa bỗng nhiên nói với cô: "Bạn đừng giữ quần áo cho chúng nó nữa!"
"Cái gì?" AN An không hiểu. "Tại sao?"
"Tại vì tôi ghen." Gã nói, khuôn mặt rám nắng ửng đỏ.
"Sao lại ghen?" An An hỏi.
Gã gõ một cái rõ đau vào đầu cô. "Đồ ngốc!" Lý Khoa thấy vẻ ngây ngô của An An, không nén được, tiếp tục giải thích: "Tôi muốn An An là bạn gái của tôi."
Điều này khiến An An bối rối, tim đập loạn xạ.
Buổi tối về phòng, cô gọi điện kể với Vương Vệ cảm giác của mình lúc ấy. Vương Vệ nói: "Chúc mừng em, tình yêu học trò là tình yêu trong sang và thuần khiết nhất." An An nói cảm ơn, sau đó chui vào chăn thầm đếm bí mật thiếu nữ của mình, trong số đó có cả "Vệ Già" thân thiết.
Lý Khoa không thích hoa hồng, không thích bách họp, theo gã đó là những loài hoa phù phiếm. Lý Khoa là người ghét phù phiếm. Gã chỉ thích bồ công anh chung tình.
"Tình yêu của chúng ta trong sáng, thanh cao như bồ công anh." Lý Khoa nói với An An, rụt rè nắm tay cô, hai trái tim run rẩy.
An An hạnh phúc đến nỗi suốt đêm không ngủ, một mình ngồi trên ban công nhìn ra sân vận động. Đó là nơi họ gặp nhau. Đó là nơi "tình yêu bắt đầu" như bọn con gái vẫn nói. Phía xa là ngọn núi nhỏ, đen sẫm, nhấp nhô trong màn đêm.
Vậy là An An yêu bồ công anh. Lý do thật đơn giản, thậm chí cô còn có cảm tưởng ngửi thấy mùi hương tinh khiết của bồ công anh, phảng phất, say long.
Đó là giữa mùa xuân.
Ánh nắng ấm áp lười biếng chiếu lên vạn vật, trải lên thảm cỏ xanh, hôn bồ công anh non tươi say đắm.
Đó là bồ công anh của mình và Lý Khoa. Cô nghĩ.
Dần dần Lý Khoa trở thành tâm điểm cuộc sống của An An. Thỉnh thoảng bất ngờ nhận được điện thoại của Vương Tây Vệ, cô cảm thấy áy náy. Lâuu lắm không gọi điện cho anh!
An An và Lý Khoa yêu nhau. Lúc đầu cả hai đều có chút ngỡ ngàng. Lý Khoa lười biếng, sinh hoạt tùy tiện, suốt ngày hút thuốc, mơ màng nhả khói, hết điếu này đến điếu khác, coi như xung quanh chẳng có ai. An An là cô gái lãng mạn, thích chơi game hoặc nghe nhạc, cô mơ mộng một bữa ăn tối tình tứ ở một nhà hang nổi tiếng có nến và nhạc cổ điển. Cô không nhiệt tình thưởng thức kiểu hút thuốc điệu nghệ của Lý Khoa. Bắt đầu có gió; gió thổi nhè nhẹ làm lay động những khóm bồ công anh mọc đầy lưng núi sau trường.
Có một cây không bị lung lay, nó rất kiên cường.
Đó là bồ công anh của mình và Lý Khoa. An An nhìn ra xa, long vui phơi phới, cô không biết rằng mỗi cơn gió thoảng qua là them một đoá bồ công anh rã cánh. Cô chưa biét và ngây thơ tin rằng nó mãi mãi bình yên trên lưng đồi bất chấp nắng mưa. Một hôm, vì một chuyện nhỏ gì đó, Lý Khoa đã mắng cô mấy câu. Nguyên nhân vì gã muốn hôn, còn cô không muốn, cô từ chối quyết liệt và gã thốt ra những lời thô tục với cô.
An An tủi thân, khóc tấm tức. Nước mắt lăn trên má, hai vai rung bần bật, lát sau cô nức nở. Lý Khoa bất lực, im thin thít không dám nhìn, lặng lẽ rít thuốc. Gã ngồi bên cô, khói thuốc mù mịt. An An không nhìn gã.
"Em còn nhỏ quá, một số việc em không hiểu." Lý Khoa nói.
Một gã đàn ông mười tám tuổi (miễn cưỡng gọi là đàn ông) lại nói với một cô gái mười bảy tuổi là cô quá nhỏ!
An An không để ý đến hàm ý của câu nói ấy.
Lý Khoa rất hay gọi điện thoại, một hôm vô tình An An nghe thấy anh ta nói: "Em đúng là bồ công anh, thanh tao, cao quý!"
An An kinh ngạc, cô nhìn vào tay mình, cô không cầm điện thoại, anh ta nói câu đó với ai?
An An thẫn thờ đi lên núi phía sau trường, ở đó có rất nhiều bồ công anh, mỗi đoá hoa đều tinh khiết, khoẻ khoắn như cô và Lý Khoa.
An An buồn bã, hoang mang, tinh thần sa sút. Cô gọi điện thoại cho người bạn vong niên Vương Vệ để trút bầu tâm sự; hôm đó người cô chông chênh đến noõi cô bước không vững phải dựa vào anh.
Vương Vệ là người tinh tế. Anh không hút thuốc. Hàm răng trắng loá của anh sạch sẽ, tinh khiết.
An An đau buồn kể cho anh nghe chuyện tình bồ công anh của cô và Lý Khoa, kiên cường và thanh cao, toả hương mê đắm. Tự lừa dối mình, cô vẫn đắm chìm trong hương thơm thanh cao, say lịm của bồ công anh và hoài niệm về mối tình với Lý Khoa, không muốn tỉnh lại.
"Bé Con! Em sắp trở thành kẻ ngốc rồi!" Vương Vệ mắng cô, vẻ vô cùng thương xót. "Bồ công anh hoàn toàn không có mùi thơm."
"Thật ư? Không có thật sao?" An An nghi hoặc.
Hôm sau, lúc đi chơi với mấy đứa bạn cùng phòng, vô tình gặp Lý Khoa đang đi cùng một cô gái trông rất quen. An An nhìn kỹ, hoá ra chính là cô gái mặc mini jupe màu xanh đã đâm cô hôm nào! Cô ta vẫn xinh đẹp như vậy, và vẫn mái tóc nhuộm đỏ không hợp với khuôn mặt ấy.
Cô gái cũng nhận ra An An, lôi Lý Khoa đến trước mặt cô, vẻ đắc ý: "Nhìn đi, đây là bạn trai tôi! Tôi đã cướp lại! Nhát dao lần trước, coi như cho cô bài học, đừng có quyến rũ bạn trai của người khác!" Sau đó kéo Lý Khoa lúc đó đang lung túng chạy như kéo con chó chết.
Điều kỳ lạ là An An không có cảm giác gì hết.
Bồ công anh của họ trên đỉnh núi vẫn còn, những cánh hoa vẫn tiếp tục rơi sau mỗi cơn gió. Một cơn gió, chỉ một cơn gió nhỏ, cũng làm bay rất nhiều cánh hoa lên trời, chúng bay lả tả, không biết phiêu dạt về đâu.
An An nhìn Lý Khoa: "Bay rồi, tình yêu của tôi, cuối cùng đã ra đi, đã kết thúc!"
"Không! Không!..." Lý Khoa đột nhiên hoảng sợ, điên cuồng ôm chặt An An. Hãy để cho nước mắt của hai người như những cánh bồ công anh bay xa, một đi không trở lại.
"Không, không đâu! Tình yêu của chúng ta chưa kết thúc! Nó được gió đưa đi xa, nói với thế gian tình yêu của chúng ta! Em ngửi mà xem, có thấy mùi hương mê hồn của nó không?"
An An nhìn anh ta, lại nhìn những cánh hoa bồ công anh tan tác dưới chân mình, không nói, lặng lẽ bỏ đi.
"Bồ công anh hoàn toàn không có mùi thơm. Vương Vệ bảo mình như vậy."
Sau này quen đi một mình, đôi khi nghĩ đến thảm hoa bồ công anh không hương thơm trên núi, An An không khỏi thấy lòng se lại.
An An ngước nhìn Vương Vệ, hỏi: "Tình yêu của chúng mình thì sao?"
"Hai chuyện khác nhau. Không thể dung một sự vật để nói. Mỗi người một kiểu."
"Cái gì?"
"Tình yêu là từ hai phía. Ví dụ, tình yêu của anh là em, tình yêu của em là anh. Em biết không?"
Vương Vệ nói chắc nịch, An An nhìn anh, mắt anh rất chân thật. Cô đương nhiên không hiểu lời anh. Lúc đó, mọi thưa với cô đều rất mơ hồ. Vương Vệ thận trọng nắm tay cô bước đi. Anh vừa thừa nhận tình yêu với cô. Đến khi cô hiểu hết được ánh mắt anh thì cũng là lúc cô tốt nghiệp trung học.
"Anh không biết phải làm thế nào nữa. Anh không thể yêu em, nhưng Bé Con, anh yêu em!" Vương Vệ thổ lộ mâu thuẫn trong anh. An An cau mày suy nghĩ, bỗng bị một cái hôn bất ngờ cắt ngang.
ANh hôn An An. Cô bị anh hôn. Vương Vệ đã ba mươi sau tuổi, có người vợ giỏi giang, có hàm răng đẹp trắng loá, có ánh mắt mê hồn… An An chếnh choáng.
Nụ hôn kết thúc, Vương Vệ đau khổ nói: "Bé Con, anh phải chịu trách nhiệm với tương lai của em nên anh sẽ rời xa em."
Sau đó, anh biến mất, không gặp An An nữa. Mặc cô kiếm tìm, gọi điện thoại, nhắn tin qua mnạg, viết thư điện tử, anh tuyệt nhiên không hồi âm.
An An mười tám tuổi, bị bỏ rơi không người nương tưa, gửi gắm tất cả tâm tư vào mối tình mãnh liệt. Tuyệt vọng! Cô nhắn tin cho anh, thề: "Vương Vệ, nếu ngày mai anh không xuất hiện, em sẽ tự sát." "Vương Vệ, anh xuất hiện đi! Chúng ta gặp nhau lần cuối được không? Một lần cuối này thôi. Em… rất nhớ anh…"
An An nói: "Vương Vệ, em rất nhớ anh!" Đúng vậy, cô nhớ anh đến phát điên. Trong đầu cô luôn hiện lên nụ cười thân thiết của anh giữa phòng bệnh sặc mùi ete.
Quả nhiên Vương Vệ xuất hiện, bộ dạng tiều tuỵ, mệt mỏi. An An rót cho anh mấy ly rượu, vốn không biết uống, anh lập tức chếnh choáng. An An vừa bế vừa lôi anh vào căn phòng đã được chuẩn bị sẵn, còn mình nhảy vào nhà tắm đứng run rẩy. Một cô gái mười tám tuổi ngồi trong bồn tắm, chờ đợi vận mệnh, trông chờ khoảnh khắc tiếp theo… hy vọng, căng thẳng, hồi hộp. Khi An An trần truồng, mặt đỏ bừng xuất hiện trước mặt anh, Vương Vệ tỉnh hẳn: "Bé Con, em làm gì vậy, mau mặc quần áo vào!"
"Nếu em không mặc thì sao?"
"Em…" Thật nực cười, một người đàn ông ba mươi sáu tuổi, trước một thiếu nữ khoả thân đang áp sát mình, bỗng trở nên lắp bắp: "Em… à, phải rồi, không mặc quần áo em sẽ cảm lạnh!" Sau đó anh vội vàng quay mặt đi, cuống quýt tìm khăn tắm, nhắm mắt ôm lấy cơ thể ngọc ngà của cô.
AN AN nhân đó vòng tay ôm riết lấy anh, cô vừa xấu hổ vừa tuyệt vọng, lắp bắp: "Anh, anh đừng trốn em, anh biết em rất ngại nhưng em nhất định phải chủ động… anh đừng làm khó em nữa được không?"
Lý trí của Vương Vệ đã hoàn toàn bị đánh gục bởi câu "đừng làm khó em nữa" của An An; thực ra ai mới đang làm khó ai đây?
Thế là anh xiết cô vào long, điên cuồng hôn cô, cuống quýt, hổn hển: "Bé Con, Bé Con, Bé Con của tôi…"
Xiết chặt cô thiếu nữ đáng thương trong long, Vương Vệ vừa bối rối vừa áy náy, nhưng lại thấy vững tâm.
"Em là của anh!" Đây là câu đầu tiên Vương Vệ nói sau khi sự việc xảy ra. Anh ôm An An, ôm rất chặt. Câu thứ hai là anh sẽ lập tức ly hôn vợ, có trách nhiệm với cô.
Bằng trái tim thiếu nữ mười tám tuổi, An An thận trọng tiếp nhận lời hứa với niềm hạnh phúc đến ngạt thở. Tất cả như một giấc mơ đẹp, giấc mơ giữa ban ngày. Khi sắp xếp vở kịch này, cô không hề nghĩ tới kết quả ngoài mong đợi như vậy, nhưng Vương Vệ đã hứa, An An thấy như được sưởi ấm. Một chút đau đớn! Một giọt máu hồng trinh nữ cơ hồ đã là dấu hiệu của hạnh phúc.
Cô mệt mỏi, ngủ thiếp đi, vẻ mãn nguyện.
Sau khi tỉnh lại, không thấy Vương Vệ đâu, anh đã đi hẳn….
An An không thể chấp nhận sự thực này, hết say lại tỉnh, tỉnh lại khóc, khóc lại say, mấy đứa bạn cùng phòng nói: "Cậu khóc thì được cái gì, quan hệ giữa cậu với anh ta thế nào? Cậu có biết anh ta ở đâu không?" An An gắng ngồi dậy, đúng vậy, mình thậm chí không biết địa chỉ của anh ấy! Từ đầu đến giờ, mình chỉ biết người đàn ông ba mươi sáu tuổi cố đuổi theo tuổi trẻ đang mất dần của anh.
Sau khi đỗ đại học, An An có nhận được một bức thư điện tử: "Tôi nhút nhát. Em! - Người con gái lướt qua cuộc đời tôi không chờ tuổi trẻ của tôi. Tôi sống và chờ đợi bị đạo đức thế tục giết chết. Em có quyền và có lý do hận tôi, tôi chỉ muốn nói với em, nỗi nhớ là làn không khí trong lành tôi gửi đến em, khi em hít thở, em sẽ cảm thấy nối nhớ nhung từng giờ từng phút tôi dành cho em, Bé Con của tôi!"
Từ đó không hề có tin tức của Vương Tây Vệ. An An nghĩ mình phải cảm ơn anh, anh đã giúp mình trưởng thành, chấm dứt thời kỳ ấu trĩ của mình.
Trời đã rạng sang; hồi ức làm nước mắt An An trào ra tự lúc nào. Người đàn ông bên cạnh cô đang ngủ say, An An rụt rè gọi: "Chồng ơi!"
…
Hơi thở đều đặn thay câu trả lời.
An An quay người ngắm nhìn khuôn mặt điển trai, trẻ trung của Liêu Văn đạo, thầm nghĩ, so với mình, niềm vui và nỗi buồn của anh đơn giản hơn nhiều.
Bảy giờ sang cô mới chập chờn đi vào giấc ngủ.
Thuở thiếu thời, An An đã có một tình bạn vong niên với người đàn ông đẹp có hàm răng trắng muốt, người đã cho cô tình yêu mà cô hằng mơ ước. "Nỗi nhớ là làn không khí trong lành tôi gửi đến em…"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]