"Cũng đã đến lúc anh phải đi rồi..."
Trình Khải cười tủm tỉm, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một cái, tặng cô lời chúc.
"Anh tin có ngày Lăng Tĩnh Thiên sẽ tỉnh dậy, rồi cả hai nhất định sẽ hạnh phúc đến răng long đầu bạc"
Lăng Mạt Ân mỉm cười đón nhận lời chúc, đôi mắt dõi theo bóng lưng của anh ta. Trình Khải mà cô quen biết, cuối cùng cũng buông bỏ được chấp niệm rồi.
Hai năm lại trôi đi...
Bốn mùa liên tục thay phiên nhau, vẫn là căn phòng bệnh quen thuộc.
Lúc này, trên giường bệnh. Như là nghe thấy tiếng một âm thanh thật quen thuộc vang bên tai.
Đột nhiên ánh mắt lờ đờ khẽ run run, ngón tay của anh khẽ nhúc nhích.
Đôi mắt chầm chậm mở ra, luồng sáng chói mắt dần dần ngập đầy hốc mắt.
Tầm mắt của Lăng Tĩnh Thiên một màu trắng xám. Chỉ có hình ảnh về bóng lưng mờ mờ của cô đang dần biến mất.
Tim của anh đột nhiên co rút, giống như bị thứ gì đó siết chặt. Loại đau đớn kịch liệt làm Lăng Tĩnh Thiên tỉnh táo lại ngay trong khoảnh khắc.
"Ân... Ân Ân..."
Anh lập tức đứng lên, nhưng hai chân đã chết lặng. Căn bản không chống đỡ được thân thể cao to của bản thân, lập tức té ngã xuống.
Nghe tiếng động mạnh, Lăng Mạt Ân vội vàng từ nhà vệ sinh đi ra. Không nghĩ đến lại thấy một màn như thế này.
"Anh...."
Anh đã tỉnh...
"Anh thật sự đã tỉnh, anh thật sự đã tỉnh rồi. Em không nằm mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-dong-phong-nao/3101474/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.