"Xem đi, một ngàn vạn của chúng ta đã tỉnh rồi kìa"
Chân mày của Lăng Mạt Ân khẽ chau, khốn khổ bật ra âm thanh lí nhí. Cô cảm thấy khí lạnh như đang từ từ lan tràn từ tứ chi xuống toàn thân.
Cô mở ra đôi mắt sương mù của mình, sững sờ nhìn về bốn phía. Vách tường màu xám xịt, ở phía trên là từng lớp vôi đang bị tróc ra. Trong không khí lại pha lẫn mùi xăng dầu nhớt của máy móc.
"Đây là đâu?"
Cô thì thào lên tiếng tự hỏi, tầm mắt của cô dần dần dời xuống. Vừa nhìn thấy Mục Giai Châu thì đôi mắt trong trẻo của cô ngay phút chốc liền nheo lại.
Rồi chuyển nhìn đến hai bàn tay kèm theo chân của cô cũng đều bị trói chặt.
"Cô?"
Vừa chỉ nói được một từ, trong đầu Lăng Mạt Ân liền thoáng qua hình ảnh cô đang cố chạy thoát người mặc áo đen. Nhưng sau đó đầu choáng váng liền ngất đi mãi cho đến tận bây giờ.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh nơi này, đáy mắt lờ mờ chạm đến tia sáng bên ngoài khung cửa thủy tinh.
Xem ra cô thật sự đã bị bắt cóc rồi...
"Tao?"
Mục Giai Châu cầm dù, chầm chậm đi tới bên Lăng Mạt Ân. Vừa đến liền đá vũng nước dưới nền đất vào người của cô, nhếch môi lên hỏi lại.
"Tao thì làm sao?"
Nước mưa lạnh toát văng tới người Lăng Mạt Ân, lạnh tới thấu xương. Cô thoáng dời người mình về phía góc tường, ngước mắt lên hỏi.
"Tai sao cô muốn bắt cóc tôi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-dong-phong-nao/3101465/chuong-62.html