"Cảm ơn cô vì màn hạ thuốc Lăng Tĩnh Thiên vào đêm hôm đó"
Mục Giai Châu nghe xong thì gương mặt thoáng một cái liền trắng bệch. Hai bàn tay để trên bàn cũng bắt đầu cuộn chặt lại.
Lăng Mạt Ân để ý thấy tình hình như vậy thì liền cong cong môi lên cười.
"Cô nghĩ chuyện này Lăng Tĩnh Thiên không biết hay sao?"
"Cô..."
"Đúng như cô đang nghĩ đấy. Nếu không có màn hạ thuốc của cô thì chắc bây giờ tôi và Lăng Tĩnh Thiên cũng không đến với nhau"
Gương mặt vốn có chút nhợt nhạt của cô ta, bây giờ lại thêm nét hận ý.
"Cô buông tay đi, anh ấy chẳng hề yêu cô đâu. Cô cũng đừng nên có ngu dốt mà tự làm hại bản thân mình nữa"
Nghĩ đến Mục Giai Châu vừa tự tử vì chuyện này, cô đành thở dài cảnh tỉnh cô ta.
Không biết là suy nghĩ đến cái gì mà Mục Giai Châu nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Ân rồi bỗng nhiên đứng lên, cô ta nhếch môi từ trên cao nhìn xuống cô cười đầy khinh thường nói
"Giả vờ làm người có lòng tốt lo cho tôi sao? Ngay từ đầu tôi biết cô đã không thích tôi rồi. Thế thì bây giờ đừng có đem bộ mặt đó đến mà quan tâm tôi như thế"
Cô đưa mắt nhìn cô ta, không trả lời.
"Cô nghĩ Thiên thật sự yêu cô sao? Nếu không có đêm đó chắc hai người cũng vẫn chỉ là anh em mà thôi"
Mục Giai Châu càng nói càng lớn tiếng, bộ dạng xinh đẹp dịu dàng lúc trước nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-dong-phong-nao/3101411/chuong-37.html