"Ba không cần nói đến con, con không hề yêu Giai Châu. Cho nên chuyện đám cưới đó cũng sẽ không hề xảy ra đâu"
Giọng điệu mạnh mẽ và lạnh lùng cất vang
Chưa kịp đợi ai phản ứng thì Lăng Tĩnh Thiên liền xoay người bỏ đi lên lầu
"Cái... cái thằng này!!"
Lăng Viễn ở một bên nhăn mặt tức tối mà nói không thành lời
"Anh bình tĩnh lại đi"
Lăng Lâm kịp thời nói vào làm giảm không khí, ánh mắt của bà hướng nhìn đến cô như đang suy nghĩ điều gì đó
"Ba à, ba đừng tức giận nữa. Từ từ rồi anh cũng sẽ cưới vợ rồi sinh cháu cho ba mà, ba đừng hối anh ấy quá"
Lăng Mạt Ân cũng phụ họa vào, cô liếc nhìn sang Từ Hiểu Nhi đang ngạc nhiên ngơ ngác ngồi ở đó
"Hừ! Lão già này cũng chỉ muốn có cháu để bế thôi mà? Tĩnh Thiên nó không nói được rồi thì giờ đến con đi Ân Ân"
Lăng Viễn buồn bực thằng con của mình, quay qua nói với Lăng Mạt Ân và Từ Hiểu Nhi
"Hiểu Nhi! Cả con nữa đấy, các con cũng đều lớn hết rồi..."
Ôi ôi, nói đi nói lại cũng vẫn có mình.
Từ Hiểu Nhi vốn đang ngạc nhiên, vừa nghe thấy Lăng Viễn nói đến mình thì khuôn mặt liền xụ xuống
Lăng Viễn nói một hồi rồi sau đó cuối cùng ông thở dài
"Tuổi trẻ các con đúng thật là khó hiểu, làm đầu óc lão già ta xoay vòng vòng"
"Ba yên tâm đi, con xinh đẹp như thế này. Chắc chắn sẽ mau chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-dong-phong-nao/3101376/chuong-20.html