"Nhưng nếu như khóa lại rồi thì lại bị anh bộc phát thú tính mà phá cửa xong vào thì làm sao?"
"Tính tự chủ của anh rất tốt"
Lăng Tĩnh Thiên liếc nhìn cô nói
"Cho nên em yên tâm về vấn đề này đi"
Câu nói của anh khiến cô cứng họng
"Lăng Tĩnh Thiên..."
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh lại làm cô càng mất tự nhiên hơn. Muốn nhanh chống thoát khỏi cái cảnh này cô chỉ đành gọi thẳng tên họ của anh ra mà thôi
Đang muốn lên tiếng nói tiếp thì bất ngờ anh đứng dậy nhìn cô từ trên cao xuống
Nhìn điệu bộ đầy cảnh giác của cô mà anh không khỏi bật cười. Cuối cùng cũng không trêu ghẹo nữa mà chỉ nhẹ giọng nói
"Anh trở về phòng đây, không đùa em nữa"
Nói xong liền xoay người mở cửa đi ra khỏi phòng
Bây giờ thì Lăng Tĩnh Thiên đã thật sự đi về phòng của mình rồi
Lăng Mạt Ân thả người xuống giường nằm ở đó, đầu cô lại nghĩ đến câu nói khi nảy của anh
Đùa?
Lăng Tĩnh Thiên từ khi nào thì biến thành bộ dạng hay đùa như thế này rồi??
Nằm được tầm 5 phút thì lại có tiếng gõ cửa, cô nghi ngờ đi đến
Không phải là anh đến tìm cô nữa đấy chứ?
Nhưng khi mở ra người đứng trước mặt cô là một nhân viên phục vụ của khách sạn, trên tay cầm vài túi đồ
"Xin chào Lăng tiểu thư"
Nhân viên phục vụ lễ phép lên tiếng
"Đây là đồ mà Lăng tổng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-dong-phong-nao/3101362/chuong-13.html