"Ân Ân yêu dấu! Em có nhớ anh không hả?"
Vì tiếng nói chuyện lớn nên theo bản năng cô nghiêng đầu nhìn đến anh. Cô chỉ thấy anh vẫn bình tĩnh, gương mặt như ban đầu không có biểu cảm gì cả.
Cô còn tưởng khi anh nghe thấy câu nói đó thì sẽ có phản ứng một chút, nhưng nào ngờ... Lăng Mạt Ân đành bậc cười, khóe mắt cũng cong lên đáp lời.
"Đông Kỷ Nam! Anh hỏi câu hỏi này có vẻ hơi thừa rồi đúng không?"
"Ai ui, Ân Ân à, em làm tim anh đau quá đi..."
Bên kia loa truyền đến giọng điệu đau đớn.
"Em không nhớ anh thật à? Anh thì nhớ em lắm lắm đó"
Nghe câu kế tiếp Lăng Mạt Ân đưa tay đỡ trán thở dài ra một hơi.
"Đại ca à cho em xin đi. Bên đó bây giờ là đang sáng, em đoán trên tay anh chắc là đang ôm lấy một cô gái nỏng bỏng nào đó. Vậy mà anh lại đi nói nhớ em? Đông Kỷ Nam, anh không thấy nhục à?"
"Ân Ân..."
Giọng điệu bên kia lại càng nhấn mạnh như khiếp sợ.
"Sao em biết trên tay anh đang ôm một cô gái thế? Ân Ân, em đi làm thầy bói được rồi đấy, tay nghề em cao vậy mà..."
Trán của cô đã đen toàn tập, cái con người này, lúc nào cũng cà rỡn như thế!!
"Lại đây, anh sấy tóc cho mau khô"
Giọng nói trầm ấm vang lên trong đêm khiến người nghe rất êm tai. Nhưng như vậy cũng khiến cho bên kia nghe được.
"Này Ân Ân, là giọng đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-dong-phong-nao/3101345/chuong-4.html