*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 『 Chương của Sở Phóng và Nguyễn Ngưng 【lôi vào phòng cởi quần thượng, dương v*t cắm thí mắt, dưới ánh mắt mọi người bị thao đến tiểu ra, nói lời chia tay.】』 .. Miệng lưỡi nam nhân nóng bỏng ẩm ướt, tính xâm lược mười phần, giống như dã thú đang vô cùng đói bụng cuối cùng đem miếng mồi cắn xé. Nguyễn Ngưng bị Sở Phóng hôn đến cả người phát đau. Cậu muốn tránh né, kết quả bị nam nhân gắt gao đè lại, đại dương v*t giống như đóng cọc không ngừng nghỉ cắm rút trong cúc huyệt khiến mông cậu đau nhói, cảm giác nóng bỏng từ ruột truyền ra, nhưng trong tuyệt vọng nhiệt liệt như ám hỏa, thiêu cháy cậu. Nguyễn Ngưng quên mất giữa bọn họ là hiểu lầm cùng chia ly, màn đêm khiến cậu nhớ lại vô số đêm dài không trăng không sao kia, chỉ có nhớ nhung tận xương tủy. Thân thể lạnh như băng nằm trên giường, muốn những cái ôm lửa nóng và vuốt ve của hắn, nghĩ đến lại đau nhức. Hiện tại, cậu lại nằm trong ngực nam nhân đang điên cuồng chiếm cậu làm của riêng để nghiền nát bàng hoàng bất an trong lòng, cảm giác ngứa ngáy tê dại khiến Nguyễn Ngưng như sa vào khoái cảm điên cuồng từ thiên đàng xuống địa ngục. Cậu không giãy giụa nữa, ôm lấy bờ vai rộng của Sở Phóng, hai chân kẹp eo hắn, buông thả bản thân ở dưới thân nam nhân hưởng thụ vui vẻ nguyên thủy nhất. Sở Phóng cảm nhận được thái độ biến hóa của Nguyễn Ngưng. Hắn không muốn tìm hiểu cái gì khiến đối phương thay đổi, hắn không muốn suy nghĩ về quá khứ, tương lai hay những năm tháng hai người mâu thuẫn nhau, hắn chỉ muốn ôm chặt lấy thân thể này, thân thể va chạm làm tình khiến hắn vừa hỗn loạn vừa thanh tỉnh. Hắn chưa từng cảm nhận được sâu sắc như thế này - ý nghĩa Nguyễn Ngưng đối với hắn. Từ biệt nhiều năm, cậu vẫn là của hắn, không thể thay thế được. Không biết qua bao lâu, Nguyễn Ngưng bị thao bắn rất nhiều lần. Thời điểm cậu cho rằng mình sẽ bị Sở Phóng thao chết trên giường, nam nhân rốt cuộc bắn vào trong thân thể cậu. Hai cơ thể trần truồng quấn quít nhau trên giường, đầu Sở Phóng chôn vào vai Nguyễn Ngưng, ồ ồ thở dốc. Đèn đã sớm tắt, ánh sao từ cửa sổ thủy tinh xuyên vào, rọi lên gương mặt Nguyễn Ngưng. Bỗng chốc trong đôi mắt Nguyễn Ngưng chảy ra một hàng nước mắt, đau thương không muốn xảy đến khiến cậu hoảng hốt, cậu rốt cuộc đang làm cái gì. Một trận hoan ái đi qua như nằm mộng mới tỉnh. Nguyễn Ngưng xoay đầu, chậm rãi dời đi cánh tay Sở Phóng khoác trên vai mình, nhẹ giọng nói: "Cậu có thể dậy được rồi." Rõ ràng, cơ thể Sở Phóng cứng lại trong nháy mắt, sau đó trầm mặc rời khỏi thân thể Nguyễn Ngưng, tính khí từ bí huyệt ướt mềm rút ra, phát ra một tiếng "póc", trong đêm tối phá lệ rõ ràng. Sở Phóng không chịu đem dương v*t rút lui, lại đỉnh đỉnh ở thí mắt Nguyễn Ngưng, thấp giọng cười nói: "Cậu nhìn xem, nó không chịu tha tôi sao?" Âm thanh trầm thấp hấp dẫn khiến Nguyễn Ngưng ngượng đỏ mặt, cậu giống như nghe được tiếng tim đập rõ ràng, lại bị người này làm cho mê mẩn... Không, không thể để hắn phát hiện ra mình động tâm. Trong lúc hoảng hốt Nguyễn Ngưng buộc nói ra: "dương v*t người nào lúc đi ra tôi cũng không tha, không liên quan gì cậu!" Bầu không khí trong nháy mắt lạnh cùng cực. Sở Phóng không nói nữa, sau đó bật đèn lên, lạnh lùng chằm chằm nhìn Nguyễn Ngưng trong chốc lát, tùy ý khoác một chiếc áo sơ mi đứng trước cửa sổ hút thuốc. Nương theo ánh trăng, Nguyễn Ngưng say đắm nhìn gò má hắn, cơ thể so với khi nhỏ càng cường tráng hơn. Động tác hút thuốc có một loại kiên cường lạnh lẽo cứng rắn, nhưng xen lẫn là sức hút vô hình, tịch mịch mà nguy hiểm. Sở Phóng bỗng dưng quay đầu, chạm phải ánh mắt Nguyễn Ngưng, đắng chát nhếch mép một cái, trầm giọng nói: "Cút... Tôi không còn tâm trạng tiếp tục chiêu đãi cậu nữa. Đêm còn dài, đi tìm đám tình nhân kia của cậu đi, đừng ở chỗ này làm tôi chướng mắt." Nguyễn Ngưng không phát hiện ra thân thể mình run lên, thấy Sở Phóng không phản ứng lại, cắn răng không mảnh vải che thân chân trần ra khỏi phòng. May mắn cậu để quần dài và áo khoác ở cửa, chết lặng mặc quần áo tử tế. Nguyễn Ngưng vô lực ngồi xổm xuống đất, nước mắt lã chã. Bên trong, Sở Phóng mặt âm trầm nhìn Nguyễn Ngưng cả người trần trụi rời đi. Hắn đấm mạnh lên tường, tàn thuốc rơi xuống làm bỏng ngón tay cũng không để ý... Nguyễn Ngưng không biết cậu đã về nhà thế nào, chỉ biết đêm đó cậu nằm mơ. Trong giấc mơ giữa hè nóng bức, trăm hoa rực rỡ, cậu giữa biển hoa phát hiện ra một thiếu niên mặc áo màu đen. Ánh mặt trời vàng rực chiếu lên gương mặt thiếu niên ấy, tựa như một thiên sứ gãy cánh. Bí ẩn, mang mùi máu tanh nhưng lãng mạn. Suốt cuộc đời đi học cậu không cách nào miêu tả được hình ảnh đó, vừa thực vừa hư, vĩnh viễn lấp lánh trong mộng. Lúc tỉnh lại, Nguyễn Ngưng phát hiện trên mặt mình đều là nước mắt. Cậu rõ ràng không thương tâm, chẳng lẽ giấc mơ ấy quá đẹp sao? Hận yêu nhau quá vội, hận gặp nhau quá sớm. Mấy ngày sau đó Nguyễn Ngưng cố ý tránh mặt Sở Phóng, cậu thực sự không biết mình nên đối mặt ra sao. Mà Sở Phóng cuối cùng vẫn không tìm được người, tính tình ngày càng nóng nảy, sắp đạt tới ranh giới bùng nổ. - --------- Hôm đó là sinh nhật anh họ Nguyễn Ngưng, Tiết Tử Yến. Tiết Tử Yến là ông chủ của club giải trí lớn nhất thủ đô, sinh nhật hằng năm đều tổ chức tại club. Trước kia Nguyễn Ngưng sẽ không đi, nhưng năm nay trong lúc cùng Lục Hoa tán gẫu trời đất, vô tình phát hiện ra Tiết Tử Yến là bạn tốt của Lục Dạ Hằng, năm nay Lục Hoa cũng sẽ tham gia sinh nhật Tiết Tử Yến. Được bạn bè tốt cùng anh họ đồng thời xúi giục, Nguyễn Ngưng quyết định đi chơi một đêm. Cậu bây giờ quả thật cần làm gì đó khiến mình phân tâm. (Ta nói biến thái gei lọ nó họp theo bầy mà...) Thời điểm Nguyễn Ngưng đi vào phòng thì sợ hết hồn. Bên trong tiếng nhạc ầm ĩ, một đám người nhảy nhót loạn xạ. Tới tham gia tiệc đều là đám bạn tốt của Tiết Tử Yến, một đám quan nhị đại con nhà giàu, trong đó không thiếu người thích chơi đùa. Không gian rất rộng nên mọi người cũng rất tự do, có tình nhân liền mang theo ngọt ngọt ngào ngào nói chuyện yêu đương. Cả một lũ ham mê chơi bời gọi tới không ít tiểu thư thiếu gia, tụ tập trong đại sảnh khiêu vũ. Tiết Tử Yến mặc một bộ áo ngủ tím đậm, lười biếng nằm, đầu tựa lên đùi một người đàn ông. Bàn tay người đàn ông từ vạt áo của Tiết Tử Yến đưa vào trong, trước ngực y vuốt ve. Tiết Tử Yến không giận, còn đem đai buộc áo ngủ cởi ra, ánh mắt sâu xa đỏ rực, lẳng lơ yêu mị mà quyến rũ vô cùng, một bộ dạng nhâm quân thải hiệt(*). (*) 任君采撷/nhâm quân thải hiệt: một bức tranh câu dẫn người khác, tạm hiểu là vô cùng quyến rũ đi.) Nguyễn Ngưng vượt qua khu vực trung tâm hỗn loạn, đi tới bên cạnh Tiết Tử Yến ngồi xuống, muốn chào hỏi nhưng phát hiện đối phương căn bản không nghe mình nói chuyện. Tiếng nhạc ầm ĩ làm Nguyễn Ngưng nhức đầu. Cậu có chút hối hận khi tới đây, những nơi thế này phỏng chừng cả đời cậu cũng không thích ứng được. Tiết Tử Yến nụ cười yêu kiều đưa cho cậu một ly rượu lam sắc, tỏ ý bảo cậu tùy ý vui chơi, sau đó quay người lại chủ động leo lên người người đàn ông, cùng hắn say sưa hôn môi. Người đàn ông bắt đầu sờ soạng hai đùi Tiết Tử Yến cùng mông y, lại đưa tay cầm một ly rượu đổ hết lên người Tiết Tử Yến. Mắt thấy hai người bắt đầu trình diễn đông cung sống, Nguyễn Ngưng vội vã nhắm mắt, thấy chết không sờn đem ly rượu cầm trong tay một hơi uống cạn. Lần đầu tiên uống rượu trực tiếp như vậy, uống xong ngực có chút khó chịu, trước mắt lóe lên ánh đèn khiến cậu đầu óc choáng váng, vội vàng chạy đi. Nguyễn Ngưng muốn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, bước chân có chút không vững, thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn có người đỡ cậu. Vô tình ngã vào lòng người lạ làm Nguyễn Ngưng vô cùng quẫn bách, vội vàng giãy giụa muốn đứng lên. Còn không chờ cậu đứng vững, cả người bỗng nhiên bị một lực mạnh kéo một cái, ngẩng đầu lên liền đối diện một ánh mắt đầy tức giận. Là Sở Phóng... Nguyễn Ngưng ngơ ngác mở to mắt nhìn, cho rằng mình bị ảo giác. Sở Phóng động tác thô bạo đem người đè lên tường, hung tợn hỏi: "Cậu tránh né tôi, nhưng lại đi bồi tên đàn ông đó?" Nguyễn Ngưng đầu óc xoay xoay có chút bất động, không rõ tại sao hắn lại nói như vậy, chẳng qua không quá cao hứng nhíu mày. Sở Phóng thấy bộ dạng này của cậu thì càng giận hơn, lạnh lùng nói: "Nguyễn Ngưng, cậu làm sao có thể đê tiện như vậy? Ai cũng có thể phải không? Ai cũng được nhưng tại sao tôi lại không được? Nếu cậu thích dương v*t đàn ông đến vậy, chỉ cần là dương v*t thì thí mắt đều có thể ăn vào. Tốt lắm, để tôi thành toàn cho cậu!" Nguyễn Ngưng theo bản năng phản kháng, nhưng cậu sao có thể là đối thủ Sở Phóng, bị Sở Phóng giận đùng đùng lôi vào phòng bên cạnh. Phòng bên kia hỗn loạn cũng không thua kém phòng Tiết Tử Yến. Dẫn đầu bên trong chính là mấy anh em tốt của Sở Phóng đang chơi đùa vô cùng dữ dội. Sở Phóng vốn chưa bao giờ dính vào mấy loại hoạt động thế này, nhưng gần đây bị Nguyễn Ngưng làm cho tức giận, liền chạy tới một mình uống rượu giải sầu. Đám anh em thấy Sở Phóng không giúp đỡ cũng không để ý hắn, bày cho hắn một bàn rượu rồi chạy đi chơi với mấy mỹ nữ ngực bự và mấy thiếu niên xinh đẹp phấn nộn. Kết quả Sở Phóng đi ra ngoài một chuyến liền lôi về một thiếu niên dung mạo tuyệt sắc, vóc người cao gầy, mặt mũi dáng dấp càng không nói, yên tĩnh lạnh lùng như nguyệt hạ thu thủy, lúc này trên má còn hồng hồng, giữa chân mày còn chút vẻ say, tôn lên cả người thanh diễm vô song. Mọi người đều nhìn hai người đang tiến vào. Mấy anh em hiểu rõ Sở Phóng hết sức kinh ngạc, còn những vị tiểu thư thiếu gia đang trần trụi kia lại không cam lòng cùng ghen tị. Vừa có vị thiếu gia kia là từ chối hết người khác, ai cũng không dám đến gần, ai ngờ vẫn là bị người bắt lại, đáng hận hơn người đó không phải là mình. Chuyện sau đó xảy ra khiến người trong phòng muốn rớt cả mắt. Sở Phóng đem người ném lên ghế salon, không để ý bên trong có bao nhiêu người đang nhìn, một tay đè Nguyễn Ngưng đang giãy giụa, hai ba cái kéo quần xuống, một cây dương vậy thô to nhảy ra, trực tiếp hướng về thí mắt Nguyễn Ngưng đi vào. Trong đám người có tiếng kêu lên, sau đó là tiếng mập mờ khen hay. May mắn đám anh em của Sở Phóng kịp phản ứng lại đầu tiên, sợ làm lớn chuyện, nhanh chóng mang đám người kia ra ngoài, trả lại không gian cho hai người rồi đi ra. Nguyễn Ngưng liều mạng giãy giụa. Cậu không nghĩ Sở Phóng sẽ đối xử với mình như vậy, xem cậu như là kỹ nữ mà đối đãi, không quan tâm bên kia có bao nhiêu người xa lạ mà trực tiếp kéo quần đi vào. Hậu huyệt đau đớn cũng không bằng một phần vạn nỗi đau trong tim. Cậu tuyệt vọng kêu khóc, nhưng Sở Phóng không có ý định dừng lại. Giống như có ma quỷ nhập vào người, dương v*t chà đạp mông cậu đến chết. Nguyễn Ngưng đánh lên lưng Sở Phóng, khóc cầu nói: "Đau... Sở Phóng, cầu xin cậu tha cho tôi, a... Không muốn, ư ha... Chậm, chậm một chút, cậu giết chết tôi rồi, không muốn..." Sở Phóng đỏ mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Ngưng, bàn tay bấu chặt eo cậu, dương v*t điên cuồng ra vào, không ngừng hỏi: "Thoải mái sao, trả lời tôi, con bà nó cậu thoải mái lắm sao? Yêu thích ăn dương v*t của tôi sao, tôi với tên đàn ông kia dương v*t ai ăn ngon hơn, ai có thể thỏa mãn cậu hả?" Nguyễn Ngưng căn bản không biết Sở Phóng đang nói gì, chỉ ra sức giãy giụa. Nhưng càng giãy giụa động tác Sở Phóng càng phóng túng, "bốp bốp" đánh lên mông cậu, cúi đầu xuống dùng sức cắn đầu v* Nguyễn Ngưng, từ trên hôn xuống lưu lại một mảng lớn dấu vết đỏ chói. Mặc dù đau đớn nhưng Nguyễn Ngưng vẫn như trước trong khi bị đối phương đùa bỡn có được khoái cảm. Cậu bị thao một lần lại một lần, Nguyễn Ngưng cảm thấy bản thân như vậy thật đáng buồn lại đáng thương, trách không được Sở Phóng lại xem cậu như gái điếm mà đùa bỡn. Nước mắt chảy càng nhiều, cậu cũng không kêu khóc nữa, cắn môi trầm mặc chịu đựng hết thảy mọi thứ. Vì không kêu ra nên môi bị cắn đến mức chảy máu. Trầm mặc chống cự càng chọc giận Sở Phóng. Hắn nắm cằm Nguyễn Ngưng, lớn tiếng ra lệnh: "Kêu lên cho tôi! Không phải đã phục vụ rất nhiều đàn ông sao, không người nào dạy cậu trên giường kêu thế nào sao? Hừ, đừng giả bộ tỏ vẻ bất đắc dĩ chịu đựng. Cưng biết cái miệng dâm đãng của mình cắn chặt thế nào không... A, sướng chết lão tử, thao chết cưng, thao chết cưng!" Nguyễn Ngưng âm thanh vụn vỡ dâm kêu. Thân thể giống như không phải của mình, quá nhiều khoái cảm chồng chất, nhưng trong lòng là nặng nề bi thương và tuyệt vọng. Cậu cảm thấy mình gần như chịu không nổi nữa, linh hồn bên trong im lặng thét gào. Nhưng người đàn ông phía trên không chịu buông tha cậu, một lần đem tinh dịch bắn sâu trong thân thể cậu. Bên trong bị bắn khoái cảm vô cùng đáng sợ, Nguyễn Ngưng cả người run rẩy, tiểu côn th*t bắn không ra gì nữa lại run lên một cái, một chất lỏng màu vàng bắn ra. Bị thao đến mức tiểu ra... đáy mắt Nguyễn Ngưng là một mảnh tuyệt vọng. Cậu cảm thấy tôn nghiêm của mình, tình cảm của mình giờ đây đều bị Sở Phóng hung hăng nghiền nát, cả thảy những hy vọng buồn cười của cậu đều tan thành bọt nước. Sở Phóng của cậu... không phải là người đàn ông trước mặt chỉ biết làm nhục tổn thương cậu. Sở Phóng của cậu vào một buổi sáng năm mười lăm tuổi đã rời đi, sẽ không trở về nữa... Khôi phục chút tỉnh táo, Sở Phóng bị vẻ mặt an tĩnh như tro tàn của Nguyễn Ngưng dọa sợ, âm thanh có chút run rẩy, khẽ gọi: "A Ngưng..." Tiếng kêu quen thuộc không thể sưởi ấm trái tim lạnh như băng của Nguyễn Ngưng. Cậu cúi đầu nhìn một chút hạ thể không chịu nổi của mình, thí mắt còn cắm dương v*t, tinh dịch cùng nước tiểu dây bẩn cả người, xung quanh là một đám người chè chén say sưa bừa bãi... Nguyễn Ngưng bất chợt cảm thấy bản thân cái gì cũng không cần. Cậu lẳng lặng nhìn Sở Phóng, chậm rãi nói: "Sở Phóng, từ hôm nay trở đi hai ta không thiếu nợ nhau. Có những lời mười lăm tuổi chúng ta đã không kịp nói. Sở Phóng, chúng ta, chia tay đi." - ----- ☆ ------ Rượu lam sắc
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]