Chương trước
Chương sau
Nguyễn Ngưng không rõ mình bị chơi đùa bao lâu, nói chung là lúc lần nữa nằm lên giường, Nguyễn Ngưng đã gọi là tứ chi vô lực, trong dâm huyệt nóng hầm hập đều là tinh dịch đặc sệt của nam nhân phun vào, kết hợp với miệng huyệt bị gió lạnh thổi qua, nóng lạnh xen kẽ khiến cậu ô ô than nhẹ.
Nam nhân nằm trên người cậu một lúc sau mới bình phục, sau đó "tách" một tiếng, đèn giường được bật lên. Nguyễn Ngưng mắt hồng hồng nhìn sang, đập vào mắt chính là gương mặt mà cậu đã hằng nhớ thương, so với trong mơ càng thêm anh tuấn thành thục, đường nét rắn rỏi trên gương mặt khiến cậu không nhịn được muốn vuốt ve. Nguyễn Ngưng quay đầu sang chỗ khác, che giấu đi cảm xúc trong lòng đang mừng như điên. Kỳ thực, cậu từ lâu đã biết lúc nhắn tin hẹn ước pháo đây là tài khoản của Sở Phóng, nhưng sau khi bị giam cầm lâu trong bóng tối, không thấy được tướng mạo của đối phương. Thêm vào đó đã mấy năm không gặp, Sở Phóng đã hoàn toàn lộn xác thành người đàn ông chân chính trưởng thành khiến Nguyễn Ngưng cảm thấy xa lạ, vì thế không dám chắc chắn, sợ rằng người đã thao cậu không phải là người trong lòng kia... Sau đó, Nguyễn Ngưng ngơ ngơ ngác ngác chỉ có một suy nghĩ, sự việc dù thế nào cũng đã xảy ra, nếu người cùng cậu lên giường quả thật là người khác, như vậy cậu và Sở Phóng chính là không có duyên với nhau.
Sở Phóng đương nhiên không biết được suy nghĩ của Nguyễn Ngưng, hắn chính là cố ý thô bạo trừng phạt Nguyễn Ngưng vì tội dám ra ngoài ước pháo. Sở Phóng từ khi nhận được tin nhắn đã tức giận sắp bùng nổ, mãi đến khi ở trên người Nguyễn Ngưng phát tiết một trận mới cảm thấy thoải mái một chút.
Sở Phóng nắm cằm Nguyễn Ngưng, kéo đầu cậu chuyển về, không quá cao hứng hỏi: "Thế nào, thấy lão tử cậu khó chịu lắm à?". Nguyễn Ngưng nhìn thẳng vào hắn một lát, sớm mất đi vẻ khóc lóc đáng thương lúc nãy, cậu cười đến quyến rũ động lòng người, nói rằng: "Rất thoải mái nha, bất kể anh là ai, giúp tôi dập lửa trong người là được."
Sở Phóng cười đến vui vẻ: "Cậu cũng là biết năng lực của lão tử rồi đấy, vừa nãy ai bị thao đến nỗi khóc sướt mướt, không bật đèn liền sợ hãi, khóc lóc kêu không muốn, cứu mạng?"
Nguyễn Ngưng trả lời: "Nhìn anh là biết không hay thường đi ước pháo rồi nè, đi ra ngoài chơi đùa cũng phải có kỹ xảo nha. Anh vừa tới đã thô bạo, tôi đương nhiên sẽ cho rằng lúc này pháo hữu thích chơi mạnh bạo a, chảy vài giọt nước mắt phối hợp, đối phương càng hăng hái, tôi lại càng sướng."
Sở Phóng nghe xong những lời này, trái lại không giận, hắn xoay người đè Nguyễn Ngưng xuống, đồng thời duỗi tay xuống xoa thí mắt Nguyễn Ngưng, trầm giọng nói: "Lão tử biết em chưa từng có người khác, lão tử cảm nhận được từ lúc đi ra. Em thời điểm trên giường mọi phản ứng đều quen thuộc, đều là năm đó lão tử đã khai phá em triệt để, ngoại trừ so với trước đây càng thêm dâm đãng, những cái khác một chút cũng không hề thay đổi."
Nguyễn Ngưng bị Sở Phóng đâm chọt tại chỗ, cũng không chịu thua, cười nói: "Trước kia là em còn nhỏ a, anh làm như ai cũng cầm thú như anh chắc, đứa trẻ mới 13 tuổi mà anh cũng xuống tay cho được. Giờ thì em cũng 18 rồi, chuyện này hôm nay coi như chỉ là bắt đầu, về sau, đương nhiên càng nhiều càng tốt a~."
Sở Phóng cười hai tiếng không rõ ý tứ, bàn tay lớn ở phía dưới làm loạn vỗ vỗ mông căng mẩy của Nguyễn Ngưng, đề nghị: "Nếu đã vậy, không bằng chúng ta coi như cố định pháo hữu đi. Em xem, không phải lão tử thao em rất thoải mái sao?". Nguyễn Ngưng bị đánh đến run lên, nín thở, đem tiếng rên rỉ ngọt ngào nuốt trở lại, nâng đôi mắt lẳng lơ nhìn, nói: "Vậy còn phải chờ xem bản lĩnh của anh nha, nếu không thỏa mãn được em, em không dám chắc là mình không đi tìm người khác đâu à ~."
Lời này lập tức khơi dậy ý chí chiến đấu của Sở Phóng, vốn muốn buông tha cho Nguyễn Ngưng, còn bây giờ thì miễn đi. Cười một tiếng xấu xa, Sở Phóng vừa định tiếp tục động tác, cũng không để ý ở dưới kia có một miếng lụa đỏ. Sở Phóng thân thể trần trụi cao to xuống giường, nhặt lên vật trước mặt, kinh ngạc trợn hai mắt cầm cái yếm về phía Nguyễn Ngưng lắc lắc, ánh mắt như lửa đốt: "Mấy năm không gặp, em ngày càng giỏi ha? Cái này cũng dám mặc vào, xem ra thực sự là dâm đãng đến tận xương tủy rồi."
Nguyễn Ngưng lúc trước nhất thời kích động đem yếm cởi ra ngoài, bây giờ bị nam nhân cầm nó ở trên tay, nét cười dâm đãng đầy mặt nhìn chòng chọc vào cậu, cậu mới nhận ra thế này có bao nhiêu xấu hổ. Hơn nữa Sở Phóng cái gì cũng không mặc, vóc người tam giác ngược hoàn mỹ hơn cả người mẫu nam khiến cậu đỏ mặt tim đập liên hồi.
Sở Phóng trở lại bên giường, đem chăn mền trên người Nguyễn Ngưng xốc lên, để cậu trần trụi nằm dưới ngọn đèn, lại đem cái yếm đặt lên người Nguyễn Ngưng. Nguyễn Ngưng vốn tưởng rằng cùng lắm là bị ép mặc lại yếm vào người, cậu cũng không phải là không mặc. Ai biết Sở Phóng trái lại cười xấu xa, đem dây áo vốn nên thắt ở trên cổ đến buột chặt trên ngọc hành của cậu, dây áo bên hông vẫn trói chặt eo nhỏ. Nguyễn Ngưng cúi đầu xuống, thấy hạ thể trắng như tuyết của mình được mặc thêm một cái yếm đỏ chói, bên trên có hình uyên ương giao cảnh, nhất thời sắc mặt đỏ ửng, cơ hồ tức giận, trừng mắt nhìn Sở Phóng, cậu rên rỉ: "Anh... anh là cái đồ lưu manh, em không muốn mặc như vậy, a... Sao lại tiến vào rồi, nha, mạnh quá, lúc này, ưm... em sướng quá~"
Cũng không biết là trước đó do thân thể cậu đã bị hắn mở ra triệt để thao làm đến mức mềm nhũn, hay bởi vì đã xác định người này chính là Sở Phóng, Nguyễn Ngưng khi mới bị đâm vào liền thoải mái đến mức ngâm nga kêu liên tục, không biết buổi tối hôm nay ra sao, đâu còn tinh thần đi so đo cách mặc yếm.
Sở Phóng ghi hận câu nói kia của Nguyễn Ngưng, mỗi lần đâm vào vừa nhanh vừa độc, còn đặc biệt đụng đến điểm dâm trong mông, nâng nghiêng chân Nguyễn Ngưng gác lên vai mình, đồng thời đem ngón chân cậu vào trong miệng nhẹ nhàng gặm cắn. Nguyễn Ngưng thật không nghĩ tới, nam nhân này ngày càng có nhiều trò đùa giỡn cậu. Điểm dâm lúc nãy bị sáp đến mức sưng lên bây giờ lại bị quy đầu thao một trận tàn nhẫn, hàm răng trắng tinh đồng thời được tay nam nhân chơi đùa. Mông bị dương vật thô to ép vào mà lơ lửng lắc lư, cậu lại càng vô liêm sỉ hơn ưỡn thẳng bộ ngực chi chít dấu vết lên cầu hoan. Vú cùng núm vú trướng lớn dị thường, nhưng lại dị thường xinh đẹp. Sở Phóng nghiêm mặt, nheo mắt nhìn chằm chằm vào chúng...
Nguyễn Ngưng cảm giác thân thể mình như lỗ đen vậy, làm sao cũng không lấp đầy được. Rõ ràng đã bị đâm đến hồn phi phách tán nhưng càng muốn nhiều hơn, cậu hoảng sợ khóc lóc: "Sở Phóng, a....nhanh quá, thật sâu, ưm~ Anh đem điểm dâm em thao nát rồi, a... Mạnh quá, thật giỏi... em thoải mái quá. Em... ưm... bắn, Sở Phóng em bị anh sáp đến bắn...."
Sở Phóng nhiều năm không được nghe Nguyễn Ngưng trên giường dùng âm thanh thế này gọi tên hắn, lúc này giống như bị kích thích cực độ, động tác so với trước đó càng thêm lỗ mãng điên cuồng, căm giận nói: "Bắn cái gì, lão tử muốn đem em làm đến bắn nước tiểu."
Điên cuồng trừu sáp suýt nữa đem Nguyễn Ngưng đẩy xuống giường, cái yếm ở hạ thể không biết lúc nào đã bị lỏng ra, vo thành một cục giữa hai chân cậu, vừa vặn che đi chỗ kết hợp của hai người, lộn xộn dính đầy dâm dịch ướt đẫm, vốn là thứ xinh đẹp lại trở nên thật dơ bẩn. Thí mắt Nguyễn Ngưng đang không ngừng hướng về phía nam nhân phun ra tinh dịch. Nguyễn Ngưng tựa như con búp bê phồng khí bị nam nhân thao túng, thân thể bị căng ra đến tận cùng, vừa sợ hãi lại vừa yêu thích không thôi. Cậu nắm chặt drap giường, rơi lệ khóc kêu: "Cứu mạng, a, em bị thao chết mất, a... a... Đừng ngừng lại, thao chết em. Sở Phóng, nha, anh dừng lại đã, dừng lại, ưm... ưm... Em muốn tiểu...."
Nguyễn Ngưng điên cuồng khóc kêu, tiểu côn thịt cuối cùng lại thật sự phun ra một dòng nước vàng óng ánh, toàn bộ phun hết lên hạ thể dâm loạn của cậu, thấm ướt qua cái yếm, tưới lên chỗ kết hợp thân mật riêng tư của hai người. Sở Phóng cũng nhanh chóng bị hậu huyệt kẹp đến phun ra tinh đặc, hơn một nửa bắn vào hậu huyệt Nguyễn Ngưng, còn lại bắn vào đáy chậu bị che khuất dưới yếm, khiến Nguyễn Ngưng oa oa khóc loạn.
Sở Phóng cũng không ngại bẩn, toàn bộ moi lên "chứng cứ", cái yếm dính không biết bao nhiêu dịch thể dơ bẩn lại đem đặt lên ngực Nguyễn Ngưng, nói: "Trên này toàn là đồ bổ dưỡng nha, em nói xem dùng nó lau người em có thể khiến ngực lớn càng trắng mịn ra không?"
Nguyễn Ngưng hơi thở hỗn loạn, thở dốc vài cái, khiêu khích nhìn Sở Phóng nói: "Chẳng phải thử sẽ biết sao. Ưm~ một lần chưa đủ nha, còn phải xem anh... a... lại có bản lĩnh làm em tiểu ra nữa không ~ "
Sở Phóng kêu một tiếng, giọng khàn khàn: "Còn dám khiêu khích lão tử à, xem ra lão tử phải làm em đến mức tiểu không ra mới chịu ngoan ngoãn." Nói rồi lại bắt đầu thao Nguyễn Ngưng, đồng thời cầm cái yếm nhăn nhúm dính đầy dâm thủy của Nguyễn Ngưng lau khắp người cậu, chốc lát sau cả người Nguyễn Ngưng đều dính màu vàng vàng, không nhìn ra hình dạng thật. Nhưng tình cảnh dâm uế khiến nam nhân muốn ngừng mà không được, cũng không ghét bỏ cậu dơ bẩn, ôm chặt Nguyễn Ngưng lăn xuống đất. Hai người song song rơi xuống thảm, Nguyễn Ngưng níu tấm rèm cửa sổ, nâng chân lên, không chờ nam nhân nói liền chủ động hướng đến, càng thêm dâm đãng. Mà Sở Phóng càng ra sức thao làm, cái yếm vừa lau qua người Nguyễn Ngưng lại tiếp tục lau tới cặp mông mềm mẩy của cậu, chạm đến hậu huyệt bị sáp đến mức sưng đỏ, dâm thủy tí ta tí tách chảy ra ngoài.
Hai người náo loạn cả một đêm. Qua ngày hôm sau Sở Phóng cũng không chịu thả người, lại ở khách sạn quậy thêm một trận đến trưa mới mang Nguyễn Ngưng đi ra. Vốn định đem Nguyễn Ngưng trực tiếp đến thẳng chỗ ở của hắn, kết quả Nguyễn Ngưng nhất quyết đòi đến trường học, nói để quên đồ trong đó. Trước cổng trường, hai người vừa vặn chạm mặt Lục Dạ Hằng đang ôm Lục Hoa quần áo xốc xếch đi ra.
Bốn người gặp nhau ở cổng trường, Lục Hoa tâm tình đặc biệt tốt, tuy rằng bị anh hai làm đến vô lực nhưng vẫn làm nũng trêu ghẹo Nguyễn Ngưng: "Đây là làm hòa rồi sao?"
Nguyễn Ngưng cũng không thèm nhìn Sở Phóng, đáp: "Hôm qua đi ra ngoài ước pháo, vừa vặn lại hẹn với hắn, pháo hữu mà thôi, cái gì mà hòa với chẳng không hòa."
Sở Phóng bất đắc dĩ, có điều cũng lười phản bác, lại cùng Lục Dạ Hằng nhìn nhau một chút. Cả hai gã đàn ông đều tỏ rõ ý nhau, Sở Phóng tự nhiên cũng hiểu ra địch ý của Lục Dạ Hằng ngày hôm đó đối với hắn là đến từ đâu, còn không phải là do hắn nói muốn theo đuổi tâm can của Lục đại thiếu hay sao.
Hai người đàn ông ưu tú, sau khi giải trừ hiểu lầm đúng là tỉnh táo hẳn lên. Vốn là tán thưởng nhau, bà xã lại là bạn tốt của nhau, xem chừng ngày bọn họ trở thành huynh đệ không còn xa nữa.
(đm kết nghĩa kiểu này tôi cũng muốn quỳ =)))))
Lục Dạ Hằng nghĩ Lục Hoa cũng đã mệt mỏi, liền hướng Sở Phóng gật đầu. Bốn người lại ai làm việc nấy, xoay người bước đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.