Chương trước
Chương sau
ào các bác, Mai Hương tôi nói thật với các bác là từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra chưa biết cái gọi là "hẹn hò" là gì cả. Có chăng thì cũng xem trên ti vi, cũng đọc trong truyện, còn thực hành thì tuyệt nhiên chưa thử lần nào. 

Lí do?

Đơn giản lắm, vì đây mới là lần đầu tiên Mai Hương biết yêu, biết rung động. Và tất nhiên, đối tượng là ai thì các bác biết rồi đấy! 

Lâm Vũ Minh sau khi nghe tôi đề nghị chuyện hẹn hò, ban đầu lão còn ngại, sau bị tôi làm tới quá kết quả đành phải gật đầu chấp thuận. Rõ ràng chuyện này, nên là lão chủ động mới đúng chứ nhỉ! 

-"Lâm Vũ Minh, tỏ tình cũng là em làm, giờ đi hẹn hò cũng để em phải mở lời, anh có phải là ....quá đáng lắm rồi không!!!" -Tôi ngồi bó gối trên giường lão, nhăn mặt trách móc.

Lâm Vũ Minh thấy tôi dỗi thì hoảng, lão lại chỗ tôi, nghĩ mãi không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng các bác biết lão nói gì không? Phải,  Lâm Vũ Minh bế tắc quá thì quay lại phản công tôi, lão véo má tôi rồi còn trách:

-"Thì cũng...tại Nấm.....nhanh miệng quá! Lúc nào cũng giành phần của anh, bây giờ Nấm còn trách anh nữa!" 

Hahahahaha....thế đó, thế đó, lão phủi trách nhiệm một cách tài tình! 

Tôi rút ra một bài học: không phải chuyện gì mình chủ động, mình chạy trước cũng là tốt, có khi lại bị đối phương hiểu nhầm mình. Nhất là trong chuyện tình cảm, đứa nào mà lỡ tỏ tình trước là bị lép vế luôn! 

Nhưng may sao Lâm Vũ Minh nhà tôi EQ lão thấp, nên dù tôi có tỏ tình trước hay gì gì trước thì vẫn không bị "mất giá", hình như chỉ cần là tôi yêu cầu thì dù không muốn lão vẫn phải tỏ ra hạnh phúc và vui vẻ đồng ý. Trong trí nhớ của tôi, Lâm Vũ Minh chưa bao giờ khước từ bất cứ một lời đề nghị nào từ tôi. Cũng có thể do lão tốt bụng, mà cũng có thể do tôi quá bá đạo nên lão không thể từ chối được! haha. 

Và tất nhiên, lần đề nghị đi hẹn hò này cũng không ngoại lệ. Sau này có ai đó kể lại chuyện tôi mặt dày lần này lần khác chủ động, làm tôi....xấu hổ chỉ muốn độn thổ luôn. Hồi đó tôi ngây thơ dễ tin người quá, cứ thấy lão xấu hổ "ậm ự" thì liền nghĩ rằng lão không thích "hẹn hò" thế mà nào ai biết được sự thật rằng.....lão đang cười sung sướng trong lòng. Vừa được tiếng vừa được miếng, nghĩ kĩ lại, Lâm Vũ Minh là cái người được lợi nhất trong chuyện này.

Thôi, ai có lợi cũng được, quan trọng là, tôi sắp được đi hẹn hò!:)))))

Thề luôn, tối đó có đứa háo hức quá không ngủ được, tôi không biết lão thế nào chứ tôi thì...lăn qua lăn lại, không ngủ nổi luôn! 

****

-"Nấm!!!"

-"Ư...!"

-"Nấm à!"

-"Uưmmmmm.."

-"Nấm ơi, dậy nào, sáng rồi kìa!" 

-"...."

-"Nấm dậy nào, dậy ăn sáng nào!"

-"...."

-"Nấm...dậy đi ~!!" 

-"..."

-"Nấm!!"

-"..."

-"Nấm à!"

Hừm mmm! Nấm, Nấm mới chả Mốc! Sao có người ồn ào như vậy chứ?

-"Lâm Vũ Minh!!! Anh có bị điên không vậy, hôm nay là chủ nhật, lại còn mới sáng sớm ra,anh phá cái gì hả?!?" -Tôi gắt ngủ, không kiềm chế được mà gào lên: "Một là anh im miệng lại, hai là cút ra khỏi phòng em!" 

Lâm Vũ Minh nghe xong lời đe dọa của tôi, cá là lão sẽ im lặng rồi chuồn thôi, có cho tiền cũng không dám quấy tôi nữa. Tôi yên tâm, nhắm mắt vùi mặt vào gối ôm, tiếp tục theo ông Chu Công đi du lịch. 

Lão gọi mãi không được cuối cùng chán nản thở dài:

-"Thôi được rồi, vậy Nấm ngủ tiếp đi, vụ hẹn hò, chắc là...phải hủy rồi!"  

Rõ ràng đang ngủ rất ngon, đột nhiên lại nghe giọng nói quen thuộc vang lên, giọng nói ấm ấm hiền hiền, mà chả hiểu sao nghe xong tôi lại thấy giật mình. 

Tôi vội vội vàng vàng đạp tung chăn, túm lấy lão, giọng nói vô cùng xúc động. 

-"Lâm Vũ Minh, dừng bước đã, vụ hẹn hò, không được hủy, em dậy rồi, em dậy rồi đây, chúng ta đi hẹn hò nào, hihihi!" 

Lại còn cười "hihi" nữa, lúc đó chẳng hiểu sao thấy mình thảo mai dễ sợ. Trần đời nghĩ lại chưa có đứa con gái nào mặt dày như tôi. 

Lâm Vũ Minh nghe tôi nói vậy thì nín cười dừng bước, xoay người cúi xuống, nhìn tôi, a, lão có một thói quen rất đáng ghét, đó chính là...là cứ thích nhìn thẳng vào mắt của người đối diện, mà mỗi lần như vậy, cảm tưởng như đang bị lão thôi miên vậy. Thực sự, cứ mi mê hoặc một cách lạ lùng! 

Rõ ràng hồi nãy nhắm mắt ngủ hùng hồn chửi lão như vậy mà giờ lại ngoan ngoãn như một con mèo con. Lâm Vũ Minh chắc cũng thấy khuôn mặt đang dần đổi màu cà chua của tôi, tôi thấy nụ cười trên môi lão đậm hơn, lão thuận tay vuốt vuốt mái tóc rối bù như tổ quả của tôi xuống, xong thì véo má tôi:

-"Trước tiên, Nấm phải đi đánh răng rửa mặt đã, anh chờ!!!" 

-"Lâm Vũ Minh!" 

-"Hửm!"

-"Đừng nhúc nhích!"

Tôi nhón chân, thơm lên má lão một cái thật kêu, dù tôi biết rằng, hiện tại miệng còn chưa đánh.

Ai đó bị hôn, mặt mày đỏ bừng, đứng đơ ra giữa nhà, tôi hài lòng chạy vào phòng tắm, vừa đi vừa lẩm nhẩm lời bài hát. 

Giá mà sáng nào, cũng có người gọi dậy như thế này! 

Giá mà ngày mai, lão đừng đi nữa! 

Giá mà....

Thôi chẳng có giá mà gì cả, sự thật thì lão vẫn phải đi, chi bằng hôm nay, hãy vui vẻ một hôm nữa, phải khắc sâu những kỉ niệm thật đẹp vào lòng lão, để lão có sang Úc sang Âu, lão cũng không thể quên được con bé Lâm Mai Hương này. 

Tôi đứng trong phòng tắm với cái ý nghĩ phải làm một cái gì đó thật ghê gớm cho ngày trọng đại này, phấn khích nói vọng ra: 

-"Lâm Vũ Minh, anh chuẩn bị tâm lí đi, hôm nay sẽ phải là một ngày đáng nhớ!"

Còn... 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.