*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu một ngày, tỉnh dậy và phát hiện ra, mình bị người ta vui tay bắt cóc, rồi đúng y như trong mấy bộ phim hành động rẻ tiền, người ta trói các bác vô một cái chân giường, rồi dùng cả băng dính dán hết cái tiền môn của các bác để dù có xúc động đến mấy cũng không thể hét lên được, thì các bác sẽ thế nào?
Sẽ chẳng thể nào cả! Thật đấy, khi tay chân, miệng trở nên bất lực, thì chỉ có cái đầu có thể hoạt động được nữa thôi! Mà cái đầu tôi, vốn dĩ IQ đã không cao rồi, vào những lúc nguy cấp như này, nó lại càng thể hiện rõ ràng cái "ngu" của nó!
Lúc đó, thứ suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tôi đó chính là: Cầu nguyện! Cầu nguyện để có ai đó, hào hiệp xuất hiện, cứu vớt lấy tâm hồn đầy đau thương của tôi!
Tôi ăn ở tuy không phải từ bi, nhân từ, nhưng về cơ bản, cũng chưa thất đức với ai bao giờ.
Thề có chúa!
Tôi tuy đanh đá, hơn thua vớ vẩn, nhưng cũng chưa từng đâm chọc sau lưng ai!
Tôi, ừ đúng, tuy đầu óc ngu si, tứ chi cũng không được phát triển lắm, nhưng ngoài Lâm Vũ Minh ra thì cũng chưa ai chịu liên lụy từ cái ngu của tôi!
Tôi, từ trên xuống dưới, ngoài cái dây chuyền bạc Lâm Vũ Minh tặng hồi sinh nhật, với con điện thoại đen trắng 2 ngày sạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-cua-nam/2292645/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.