Nguyên Niệm nhìn thấy Trât Tây đứng đơ người ra thì phì cười, chính cậu ngày đầu đến đây cũng như vậy, lấp la lấp lánh muốn chói hết cả mắt. Mỗi lần cậu đến đây là đều phải lang thang một mình quanh khu vườn của toà nhà rộng lớn này
Mặc dù mọi thứ ở nơi này đều sang chảnh nhưng chỉ riêng khu vườn phía sau là đơn giản nhưng lại đẹp đến lạ. Bố mẹ và Khuyên Âu đều phải đi gặp đối tác làm ăn bàn chuyện này nọ chỉ có cậu là rảnh rỗi một mình đi quanh thôi
Nhưng nay lại có thêm Trát Tây, Vương Bửu và cả Lý Nhất Lăng chắc cậu sẽ không cần phải chơi một mình nữa rồi !
Mọi người đi vào bên trong, Vương Bửu là một con hổ đói nên tất nhiên cậu ta sẽ chạy ngay đến bàn ăn rồi. Vương Bửu chạy đi không quan tâm đến ai. Đúng là không có phép tắc.
Nguyên Niệm nhìn cậu ta chạy đi với ánh mắt ngưỡng mộ, không phải cậu ngưỡng mộ vì cậu ta chạy nhanh hay tính cách vô lo vô nghĩ của Vương Bửu mà là vì Cố gia không có biểu cảm gì đáng kể hay khó chịu khi thấy hành động của cậu ta. Xem ra Cố gia là một gia tộc rất thoải mái rồi, đó là điều mà Đinh gia không bao giờ có được
Khuyên Âu trông thấy cậu ngây người nhìn theo hướng Vương Bửu thì liền hỏi
“Đói bụng rồi?”
Cậu ngẩn đầu nhìn hắn, mắt liền sáng lên bây giờ cậu mới để ý thấy Khuyên Âu đúng là một hảo soái! Khuyên Âu mặc vest
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-be-bong-cua-dinh-tong/2717627/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.