Hai cặp vợ chồng từ ngoài đi vào,bà Dung cau mày nhìn bộ dạng phờ phạc của người con trai.-Hạo Minh,sao con không nghỉ đi.Ra đây làm gì?
Hạo Minh bước thẳng,khuôn mặt lạnh tanh không nói thêm lời nào.
Tạm biệt ở đây là có ý tứ gì,chẳng lẽ Hạo Minh sẽ không ở bên cạnh nữa sao?Vi Vân bước ra ngoài cửa sổ thở dài.Ngày tháng ở bên cạnh anh thực sự hạnh phúc.
-Con gái,chúng ta phải về nhà thôi.
Cô nhìn ba mẹ đẻ với ánh mắt xa lạ.Về nhà ư?
Bà Dương cười nhẹ,nói bằng giọng dịu dàng:
-Ta sẽ mời bác sĩ điều trị giúp con nhớ ra.Con đừng lo.
Cô hướng ánh mắt nhìn ông bà Tường,ánh mắt bà Dung chan chứa tình cảm.Bà nói:
-Ta xin lỗi vì nói dối con,nhưng ta thật sự rất thích con. Con nên trở về nhà điều trị. Ta về đây,con hãy nhớ rằng ngôi nhà của ta luôn chào đón con
Ông Tường nắm tay vợ đi ra ngoài.Cảm giác chua xót ngập tràn trong lòng cô,hụt hẫng vô cùng.
Vi Vân xuống giường theo ba nẹ đẻ của mình về nhà,,nơi cô sinh ra .
-Đây là phòng của con.
Vi Vân đẩy cửa bước vào, căn phòng sạch sẽ và rộng rãi,nhưng xa lạ. Ông bà Dương không làm sao để cô mở miệng,từ lúc trở về cô không nói chuyện,chỉ lẳng lặng làm theo lời ông bà nói mà thôi:
-à Thảo Trang này,tối nay Vũ Nam sẽ đến ăn tối đấy
-Là ai?
-Nó là bạn trai con mà,con không nhớ gì hết sao,hai đứa đã có hôn ước rồi đấy
Vi Vân thờ ơ đáp:
-Thế à.
Cô nằm ngủ đến tận tối thì tỉnh dậy. Người giúp việc giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-bat-dac-di/142259/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.