Bà ngoại tuổi đã lớn, lại còn đang mang bệnh trong người, vừa rồi cảm xúc quá mức kϊƈɦ động, Tôn Điềm Điềm sợ bà ngoại có chuyện, sau khi xe cứu thương tới liền đưa bà đến bệnh viện kiểm tra. 
Khi có kết quả kiểm tra, bác sĩ tận tình khuyên bảo dặn dò Tôn Điềm Điềm, “Bà lão tuổi đã lớn, có thể không tức giận thì tốt nhất là đừng tức giận, giữ tâm trạng vui vẻ mới tốt cho sức khoẻ của bà.” 
Tôn Điềm Điềm vội gật đầu, “Tôi nhớ rồi, tình trạng của bà ngoại tôi hiện giờ thế nào? Không có vấn đề gì chứ?” 
Bác sĩ “ừ” một tiếng, “Trước mắt không có vấn đề gì, nhưng tốt nhất vẫn là nằm viện quan sát hai ngày.” 
“Được, bây giờ tôi đi làm thủ tục nhập viện.” 
“Được.” 
Đã hơn hai giờ sáng, bệnh viện im ắng, có rất ít người. 
Tôn Điềm Điềm đi làm tục nhập viện cho bà ngoại, lúc chuẩn bị đến phòng bệnh thăm bà ngoại, phát hiện người phụ nữ kia vẫn còn đứng ở trêи hành lang. 
Tôn Điềm Điềm nhíu mày, đi qua đó, “Sao bà còn chưa đi? Thật sự muốn tôi gọi cảnh sát tới sao?” 
Dương Anh có chút co quắp đứng ở đó, bà ta nhìn Tôn Điềm Điềm, không khỏi siết chặt lòng bàn tay, sau một lúc lâu mới đủ dũng khí nói: “Bác có thể nói chuyện với con không?” 
Tôn Điềm Điềm liếc nhìn bà ta một cái, mím môi. 
Hoa viên bệnh viện. 
Tôn Điềm Điềm vẫn lạnh mặt như cũ, “Bà muốn nói cái gì?” 
Dương Anh mím môi, chậm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tot-nhat/2857271/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.