Buổi tối tan tầm, đã là 12 giờ đêm. Tôn Điềm Điềm và Thẩm Niệm Thâm về trễ nhất, lúc anh ngẩng đầu, Tôn Điềm Điềm còn ghé vào bàn nghiêm túc vẽ tranh, cô thường hay giơ tay xoa đôi mắt, vẻ mặt mỏi mệt.
Thẩm Niệm Thâm đau lòng, đứng dậy đi qua, “Đừng vẽ nữa, chúng ta về nhà đi.”
“Em về liền, còn một chút nữa thôi.” Tôn Điềm Điềm cũng không ngẩng đầu, cô tập trung vẽ tiếp.
Thẩm Niệm Thâm cứ như vậy đứng bên cạnh cô mười phút, nhìn bộ dáng hết sức chuyên chú, nhìn sườn mặt gầy ốm của cô.
Anh cứ đứng ở đó, đôi mắt đen nhánh ánh mắt thâm thúy, giống như muốn khắc sâu bộ dáng Tôn Điềm Điềm giờ phút này vì anh mà nỗ lực vào trong lòng.
Mười phút sau, Tôn Điềm Điềm rốt cuộc cũng sửa xong một chút nội dung cuối cùng, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngửa đầu cười tủm tỉm nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Rốt cuộc cũng sửa xong rồi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên cúi người, bàn tay lớn giữ gáy, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Tôn Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt, không chờ cô phản ứng lại, Thẩm Niệm Thâm đã buông cô ra, anh nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp, ôn nhu lại tràn ngập đau lòng.
Tôn Điềm Điềm cong mắt cười, “Anh chờ em một chút, em rửa tay rồi chúng ta về.”
Thẩm Niệm Thâm “ừm” một tiếng, “Được.”
Tôn Điềm Điềm và Thẩm Niệm Thâm rời khỏi phòng làm việc liền trực tiếp về nhà.
Thời tiết quá lạnh, ở bên ngoài lâu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tot-nhat/2857260/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.