Gần giữa trưa, Thẩm Niệm Thâm đi làm cơm, Tôn Điềm Điềm một mình ở trong phòng soi gương nhìn chiếc vòng trêи cổ. 
Hơn mười một giờ, mẹ gọi điện thoại tới hỏi cô tối hôm qua sao lại không về nhà, Tôn Điềm Điềm nói: “Con ở lại trường.” 
Ngày hôm qua Tôn Điềm Điềm kϊƈɦ động chạy từ trong nhà ra, mẹ Tôn biết cô đi tìm Thẩm Niệm Thâm liền hỏi một câu, “A Niệm không sao chứ?” 
Tôn Điềm Điềm lại nghĩ tới Thẩm Niệm Thâm phải một mình trải qua những chuyện đó, hơi rũ mắt, thấp giọng nói: “Đã không sao rồi ạ.” 
Thời điểm gian nan nhất đã qua rồi, chỉ là nghĩ đến lúc ấy một mình anh phải chịu đựng những chuyện đó, chắc hẳn anh phải rất khổ sở. 
Mẹ Tôn ở đầu kia thở dài, trầm mặc một lát mới hỏi: “Hôm nay con có về không? Các bác các dì đều đến rồi.” 
“Buổi tối con sẽ về.” 
Mẹ Tôn cười, “Được rồi, vậy con tự nói với anh con đi.” 
“Vâng.” 
Tôn Điềm Điềm cùng mẹ cúp điện thoại, sau đó liền gọi cho anh trai. 
Lúc cô gọi đến, Lâm Cảnh còn đang ở công ty, nghe thấy Tôn Điềm Điềm nói buổi tối sẽ về, anh ‘ừ’ một tiếng, dù sao anh cũng phải buổi tối mới trở về được. 
Tôn Điềm Điềm cúp máy, ra khỏi phòng, chuẩn bị đi tìm Thẩm Niệm Thâm. 
Mới từ phòng đi ra, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ. 
Tôn Điềm Điềm sửng sốt một chút, hỏi: “Ai vậy?” 
Lương Kì cùng Lâm Lị đang đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng hỏi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tot-nhat/2857188/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.