Tôn Điềm Điềm cảm giác được Thẩm Niệm Thâm đang run rẩy, thế mới biết anh đang sợ hãi, cô vội vàng ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng anh, ôn nhu trấn an, “Em đây, không phải mơ đâu.”
Thẩm Niệm Thâm ôm Tôn Điềm Điềm một lúc lâu, người trong lòng có độ ấm, anh cảm nhận được hơi thở của Tôn Điềm Điềm, ngửi được mùi hương nhẹ nhàng trêи người cô, cảm xúc mới dần dần bình phục lại.
Sau một lúc lâu, anh buông Tôn Điềm Điềm ra, cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao em ra ngoài sớm vậy?”
Tôn Điềm Điềm nói: “Em tỉnh dậy thì ra đây luôn, em thấy anh ngủ rất sâu nên không kêu anh, vừa lúc bà ngoại cũng dậy rồi nên em trò chuyện với bà một chút.”
Bà ngoại đang nhìn bọn họ, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, cực kì vui vẻ, “A Niệm, cháu cũng thật là, làm hòa với Điềm Điềm sao lại không nói cho bà một tiếng.”
Khoảng thời gian Thẩm Niệm Thâm cùng Tôn Điềm Điềm tách ra, trêи mặt anh không còn một chút tươi cười, thậm chí còn trầm trọng hơn trước lúc hai người ở bên nhau. Thời điểm ở nhà, anh luôn xuất thần nhìn vào khoảng không, có đôi khi còn đứng trước cửa sổ cả một giờ liền.
Bà ngoại thu cả vào mắt, đau ở trong lòng, nội tâm cực kì tự trách, bà cảm thấy là bởi vì mình bị bệnh mới làm cho A Niệm và Điềm Điềm chia tay.
Hiện giờ thấy hai người lại hòa hợp như ban đầu, vừa vui vẻ vừa kϊƈɦ động mà nói với Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tot-nhat/2857178/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.