Thẩm Niệm Thâm ở trong phòng tắm thật lâu, nước từ vòi sen mang trọng lực lao xuống đỉnh đầu anh, não bộ đương hỗn loạn bị dòng nước làm cho thanh tỉnh đôi phần.
Anh nhắm mắt lại, nỗ lực không nghĩ đến chuyện phiền lòng.
Tôn Điềm Điềm ở bên ngoài sấy tóc, sấy xong liền ngồi trên sô pha chờ Thẩm Niệm Thâm đi ra.
Nhưng mà đợi thật lâu, trong phòng tắm vẫn nghe thấy tiếng nước chảy không ngừng.
Ước chừng qua nửa giờ thì âm thanh kia mới ngừng lại. Thẩm Niệm Thâm mặc áo tắm dài từ bên trong đi ra, cầm khăn lông lau tóc.
Tôn Điềm Điềm vội vẫy tay với anh, "A Niệm tới đây, em giúp anh sấy tóc."
Máy còn chưa rút ra, chính là vì chờ sấy tóc cho Thẩm Niệm Thâm.
Anh đi tới, thuận tay đặt khăn lông lên bàn trà.
Tôn Điềm Điềm ngồi trên sô pha, cô vỗ vỗ chân mình, nói: "Anh nằm trên đùi em đi."
Thẩm Niệm Thâm hơi ngẩn ra, khóe miệng mang theo ý cười, "Chân em nhỏ như vậy, không sợ bị anh đè gãy à?"
"Không đâu." Tôn Điềm Điềm trực tiếp duỗi tay kéo anh lại.
Thẩm Niệm Thâm thật sự quá mệt mỏi, cũng không cự tuyệt mà thuận thế nằm trên đùi Tôn Điềm Điềm.
"Anh nâng chân lên đi, nằm thẳng thì tốt hơn." Tôn Điềm Điềm muốn cho Thẩm Niệm Thâm thoải mái một chút.
Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng, làm theo.
Thẩm Niệm Thâm gối đầu lên đùi Tôn Điềm Điềm nhưng bởi vì vóc dáng quá cao, chiều dài sô pha không đủ, cho nên hai chân phải hơi co lại một chút. Anh một chân co một chân duỗi thẳng, tìm một tư thế thoải mái nhất.
"Em sấy tóc cho anh, anh có thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát." Tôn Điềm Điềm bật máy sấy mức độ nhỏ nhất, sức gió cực kì nhẹ.
Cô một tay nắm máy sấy, một tay nhẹ nhàng xoa tóc Thẩm Niệm Thâm, ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của anh, làn gió ấm áp thổi vào da đầu, cực kì thoải mái.
Lòng bàn tay Tôn Điềm Điềm mềm mại nhẹ nhàng mát xa da đầu Thẩm Niệm Thâm, lực đạo ôn nhu phảng phất mang theo một cảm giác yên ổn. Thẩm Niệm Thâm đã liên tục mất ngủ rất nhiều ngày lúc này rốt cuộc cũng thấy buồn ngủ, anh nhắm mắt, cái gì cũng không nghĩ nữa, chỉ trong chốc lát đã thật sự ngủ mất.
Tôn Điềm Điềm làm khô tóc Thẩm Niệm Thâm, thấy anh nhắm mắt lại ngủ, thật cẩn thận mà đặt máy sấy sang bên cạnh. Động tác của cô rất nhẹ nhàng, sợ phát ra dù chỉ là một chút thanh âm nhỏ.
Tôn Điềm Điềm sợ đánh thức anh, vẫn không nhúc nhích mà ngồi yên đó.
Anh thật sự gầy đi, quầng thâm ở mắt nghiêm trọng hơn lúc trước, cho dù ngủ rồi mà ấn đường cũng vẫn còn gắt gao nhăn lại.
Tôn Điềm Điềm thật nghiêm túc nhìn anh, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô nâng tay nhẹ nhàng xoa ấn đường đang nhíu chặt của Thẩm Niệm Thâm, muốn đem phiền não giữa mày của anh tản ra, nhưng xoa nhẹ một hồi lâu vẫn thấy anh cau mày như cũ, không có nửa điểm thả lỏng.
Tôn Điềm Điềm đau lòng không chịu được, cô ở bên Thẩm Niệm Thâm lâu như vậy, hai người đã thân thiết đến như vậy, cũng không biết vì sao cô lại cảm thấy mình giống như chưa từng thật sự hiểu rõ anh, không có thật sự đi vào nội tâm anh.
Thẩm Niệm Thâm giống như một chiếc hộp bí ẩn cất giấu rất nhiều rất nhiều bí mật.
Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm anh thật lâu, mãi cho đến rạng sáng bốn giờ mới dần dần nhắm mắt lại ngủ.
...
Thẩm Niệm Thâm đã lâu không có giấc ngủ ngon, khó mà có được một giấc ngủ an ổn vì thế ngủ một mạch tới tám giờ sáng.
Anh mở to mắt, thấy Tôn Điềm Điềm dựa lưng vào sô pha, nghiêng đầu, nhắm mắt lại đang ngủ. Anh hơi ngẩn ra vài giây, ngay sau đó mới phát hiện mình vẫn còn nằm trên đùi Tôn Điềm Điềm.
Anh thế mà lại dựa vào người Tôn Điềm Điềm ngủ suốt một đêm, sau khi phản ứng lại thì vội vàng ngồi dậy.
Tôn Điềm Điềm bởi vì là ngồi nên ngủ không sâu, Thẩm Niệm Thâm vừa động đậy cô tức khắc liền tỉnh.
"Anh tỉnh rồi." Cô giơ tay xoa nhẹ đôi mắt, theo bản năng duỗi người ra.
Bởi vì cả đêm không động đậy nên phía sau lưng có hơi đau nhức, muốn đứng lên hoạt động một chút mới phát hiện chân đã tê cứng.
Thẩm Niệm Thâm ngồi xổm xuống xoa chân cho cô, nói: "Sao em lại không đánh thức anh, có phải rất khó chịu không?"
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, "Em ổn mà."
Thẩm Niệm Thâm đau lòng.
Sao mà ổn được, ngồi cả đêm không nhúc nhích, nhất định là eo rất đau nhức.
Anh giúp Tôn Điềm Điềm xoa nhẹ chân một lát, lại ngồi vào trên sô pha giúp cô xoa cánh tay cùng bả vai.
Thẩm Niệm Thâm thấy cô còn cười, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ xoa đầu cô, nói: "Em thật ngốc."
Sau đó Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm đi rửa mặt, thay quần áo rồi xuống tầng trả phòng.
Đối diện khách sạn có cửa tiệm bán sữa đậu nành bánh quẩy, Thẩm Niệm Thâm dắt cô qua đó ăn.
Ngay lúc cửa tiệm đang tấp nập khách, bên trong đã chật kín chỗ, Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm chỉ có thể vừa ngồi ở ven đường vừa ăn.
Tôn Điềm Điềm bị lạnh tay, lúc ăn cơm Thẩm Niệm Thâm vẫn luôn nắm lấy tay trái cô.
Tôn Điềm Điềm nhìn anh, trong lòng cảm thấy ngọt sương sương.2
Thẩm Niệm Thâm ăn rất nhanh, ăn xong liền ngồi bên cạnh nhìn Tôn Điềm Điềm.
Anh nhìn một lúc lại phát hiện có chút không thích hợp. Ánh mắt anh dừng ở trên tóc Tôn Điềm Điềm, hơi hơi xuất thần, sau một lúc lâu mới hỏi: "Em uốn tóc à?"
Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu liếc anh một cái, "Bây giờ anh mới phát hiện sao?"
Cô uống xong sữa đậu nành thì ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Niệm Thâm, hỏi anh, "Kiểu tóc mới của em có đẹp không?"
Thẩm Niệm Thâm có chút xuất thần, không chớp mắt mà nhìn Tôn Điềm Điềm, sau một lúc lâu mới gật đầu, "Rất đẹp."
Tôn Điềm Điềm nghe lời này liền vui vẻ mà nở nụ cười.
Coi như làm không uổng phí.
Ăn sáng xong Thẩm Niệm Thâm chạy xe máy chở Tôn Điềm Điềm về trường học.
Thẩm Niệm Thâm chạy thẳng đến ký túc xá của Tôn Điềm Điềm, trên đường đã hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của bạn học.
Tôn Điềm Điềm ngồi phía sau, gắt gao ôm eo Thẩm Niệm Thâm, "Thẩm Niệm Thâm, anh thật đẹp trai."
Thẩm Niệm Thâm cười cười, không nói gì.
Anh đưa Tôn Điềm Điềm đến cửa ký túc xá.
Cô xuống xe, lúc gỡ mũ bảo hiểm đưa cho anh thì hỏi: "Hôm nay anh vẫn bận sao?"
Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng, nói: "Nhưng em không cần đi với anh, tối hôm qua không ngủ đủ giấc, về ký túc xá nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Tối hôm qua Tôn Điềm Điềm thật sự ngủ không ngon, quả thật có chút mệt, cô gật đầu, "Vậy được rồi, em nghỉ ngơi xong sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Ừm."
Tôn Điềm Điềm vẫy tay tạm biệt Thẩm Niệm Thâm rồi trở lại ký túc xá, vừa mới mở cửa đã bị nhóm bạn cùng phòng bao vây.
Tạ Nghiên hai tay chống nạnh, "Mau mau khai ra, ngày hôm qua cả đêm không về, có phải đi ra ngoài với Thẩm Niệm Thâm hay không..." Nàng nhướng mày nhìn Tôn Điềm Điềm, cười cực kì ái muội.
"Suy nghĩ nhiều rồi." Tôn Điềm Điềm thật sự có chút mệt, cũng không muốn giải thích chuyện đêm qua, cởi áo khoác liền bò lên giường nghỉ ngơi.
Cô nằm trên giường, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Thẩm Niệm Thâm nhíu chặt mày khi ngủ tối qua, nó cứ quanh quẩn trong đầu cô không chịu dời đi.
...
Một tháng tiếp theo, Tôn Điềm Điềm vẫn mỗi ngày cùng Thẩm Niệm Thâm đi học, anh thì vẫn bận rộn như cũ, ngoại trừ thời gian đi học ra thì những lúc còn lại Tôn Điềm Điềm hoàn toàn không thấy được anh, cũng không biết là anh đang bận cái gì.
Thẳng đến một ngày tháng ba, cô gặp được Tạ Tuân ở trong trường.
Tạ Tuân nhìn chằm chằm cô một lát, ánh mắt rất kỳ quái.
Tôn Điềm Điềm theo bản năng sờ mặt mình, "Trên mặt tớ có dính gì sao?"
Tạ Tuân nhìn cô, một lúc lâu sau đột nhiên hỏi: "Cậu có biết Thẩm Niệm Thâm ở bên ngoài giao thức ăn không?"
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, bỗng dưng mở to hai mắt.
Tạ Tuân thấy biểu tình này của cô liền rõ cô hẳn là không biết, nói: "Hình như rất vất vả, đêm qua bọn tớ đi quán bar chơi, lúc nửa đêm hơn hai giờ trở về còn thấy anh ta giao thức ăn, mưa rất lớn, toàn thân ướt đẫm."
Tôn Điềm Điềm che miệng, đôi mắt ửng đỏ.
Tạ Tuân nhìn cô một lát, vỗ vỗ bả vai cô rồi đi về phía trước.
...
Tám giờ tối, Thẩm Niệm Thâm từ trong tiệm KFC đi ra, phát hiện xe máy của anh có một người ngồi.
Cả người anh tức khắc cứng đờ, hoàn toàn sững sờ bất động.
Tôn Điềm Điềm đội mũ, vẫy tay với anh, "Còn không nhanh lên, đồ ăn giao cho người ta lạnh bây giờ."
Cổ họng Thẩm Niệm Thâm nghẹn lại, anh đi tới nhìn Tôn Điềm Điềm, hơn nửa ngày mới phát ra âm thanh, "Sao em biết..."
"Nếu em không tới tìm anh, có phải anh định gạt em luôn không?"
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, không nói lời nào.
Tôn Điềm Điềm nhận lấy túi đồ ăn trong tay anh, bỏ vào thùng ở sau xe, "Mau lên đây chạy đi."
Thẩm Niệm Thâm nhíu mày, "Em về đi."
"Em không về, em muốn ở đây với anh." Tôn Điềm Điềm ngồi trên xe máy không chịu xuống.
"Rất vất vả."
"Em không sợ, em phải ở bên anh."
Tôn Điềm Điềm không chịu xuống xe, Thẩm Niệm Thâm không còn cách nào khác đành phải chở cô đi cùng.
Tôn Điềm Điềm cùng anh xuyên phố qua hẻm, cùng anh qua hết nhà này đến nhà khác, cùng anh lên lầu xuống lầu.1
(Tiểu Hy: Cùng anh băng qua bao đại dương. Cùng anh đi vượt ngàn con đường~)2
Xe máy phóng nhanh trên phố, Tôn Điềm Điềm ôm Thẩm Niệm Thâm, mặt dán ở sau lưng anh.
Gió đêm thổi thẳng tới, thổi vào mắt cô có chút đau xót, bỗng nhiên nước mắt lại rơi xuống.
"A Niệm, một tháng anh có thể kiếm bao nhiêu tiền?"
Thẩm Niệm Thâm ngẩn người, nói: "Khoảng bốn đến năm ngàn."
"Hơn nữa anh còn nhận phiên dịch một số sách văn học khoa học kĩ thuật, một tháng có thể được sáu bảy ngàn, chỉ là rất vất vả."
Hốc mắt Tôn Điềm Điềm nóng lên, thanh âm không khống chế được được mà nghẹn ngào. Cô ôm Thẩm Niệm Thâm thật chặt, đau lòng đến tâm cũng muốn nát, "A Niệm, đừng vất vả như vậy được không? Em có thể giúp anh."
Thẩm Niệm Thâm không trả lời, đôi mắt anh đón gió, khô rát mà đỏ lên như máu.
Sau khi Tôn Điềm Điềm biết Thẩm Niệm Thâm ở bên ngoài làm công, ban ngày cô cùng anh đi học, buổi tối lại cùng anh đi giao thức ăn.
Có đôi khi bận không có thời gian ăn cơm, hai người bọn họ liền tùy tiện mua đồ ăn rồi ngồi ăn ở ven đường.
Hôm nay, Tôn Điềm Điềm cùng anh giao xong đơn hàng cuối cùng đã là ba giờ sáng. Sau đó Thẩm Niệm Thâm chở cô về nhà anh.
Tôn Điềm Điềm tới kỳ kinh nguyệt nên bụng rất đau, cô ngồi ở phía sau ôm Thẩm Niệm Thâm, gắt gao nhắm chặt mắt lại. Có lẽ là do gió lạnh mà bụng bị đau đến không chịu được, khuôn mặt nhỏ trắng bệch không một chút huyết sắc.
Lúc trước mỗi tối về nhà Tôn Điềm Điềm đều ngồi phía sau vô cùng cao hứng mà ca hát, hôm nay lại an tĩnh đến kì lạ, Thẩm Niệm Thâm cảm thấy có chỗ không đúng liền hỏi: "Điềm Điềm, em làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Sao lại không nói lời nào?"
Tôn Điềm Điềm sợ Thẩm Niệm Thâm lo lắng, sốc lại tinh thần, nói: "Không có, em chỉ là có chút đau bụng."
"Sắp đến nhà rồi, em ngủ một lát đi."
"Được."
Sau khi về đến nhà, Thẩm Niệm Thâm đỡ Tôn Điềm Điềm từ trên xe xuống, cô cố nở nụ cười nói: "Hôm nay mệt mỏi quá."
Thẩm Niệm Thâm cười một cái, dẫn cô vào phòng, "Anh múc nước cho em rửa chân, em vào chăn nằm trước đi."
Tôn Điềm Điềm gật đầu, sau đó liền xoay người đi vào phòng ngủ.
Cô vừa mới quay người lại, nụ cười trên mặt cũng không giữ nổi nữa, tay ôm bụng ấn đường nhíu chặt, sắc mặt trắng đến dọa người.
Cô chống vào tủ quần áo để đi đến giường, chui vào trong ổ chăn.
Bụng nhỏ đau như có hàng vạn cây kim đâm vào, thân thể cô bị lạnh rúc ở trong chăn, cuộn tròn lại.
Thẩm Niệm Thâm nấu nước ấm cho Tôn Điềm Điềm, sau đó cầm khăn lông, bưng chậu đi đến phòng ngủ.
Lúc vào liền phát hiện Tôn Điềm Điềm cuộn tròn ở trong chăn, đầu cũng chôn ở bên trong.
Anh đặt chậu rửa mặt trên đất, quỳ một gối ở trên giường, cúi người nhẹ nhàng lật chăn, "Điềm Điềm rửa mặt, rửa xong rồi..."
Anh còn chưa nói xong, lúc lật chăn ra liền phát hiện khuôn mặt nhỏ của Tôn Điềm Điềm tái nhợt, thân mình nhỏ rúc lại, đang run rẩy.
Thẩm Niệm Thâm sợ tới mức mặt trắng bệch, theo bản năng lập tức sờ trán Tôn Điềm Điềm. Kết quả vừa sờ, liền phát hiện trán cô lạnh như khối băng.
Thẩm Niệm Thâm sợ tới mức cả người lạnh lẽo, giây tiếp theo ôm Tôn Điềm Điềm vào trong ngực, "Điềm Điềm, Điềm Điềm, em đừng làm anh sợ. Em làm sao vậy?"
Đôi mắt anh đỏ bừng, cảm giác được Tôn Điềm Điềm ở trong lòng anh đang phát run, sợ hãi đến nước mắt từng giọt lớn rơi xuống.
Tôn Điềm Điềm hơi hơi mở mắt, thấy Thẩm Niệm Thâm khóc, cô ngẩn người, giơ tay sờ sờ mặt anh, "A Niệm, anh làm sao vậy?"
Cả người Thẩm Niệm Thâm phát run, nước mắt đột nhiên ngăn không được, thời gian dài sợ hãi cùng áp lực đột nhiên bộc phát, trong lòng căng chặt như muốn nổ tung, anh sắp chịu đựng không nổi nữa.
Tôn Điềm Điềm bị Thẩm Niệm Thâm dọa sợ, cô vội an ủi anh, "A Niệm anh đừng như vậy, em chỉ là tới ngày, bụng đau mà thôi, anh đừng như vậy..."
Cô nhìn Thẩm Niệm Thâm khóc, đột nhiên rất sợ hãi, cô cũng nhịn không được khóc theo.
Cô chịu đựng cơn đau ở bụng mà ngồi dậy từ trong lòng Thẩm Niệm Thâm, vòng tay ôm chặt lấy anh, "A Niệm anh đừng như vậy, em không sao, em không sao, anh đừng sợ..."
Thẩm Niệm Thâm ôm chặt lấy Tôn Điềm Điềm, anh gắt gao cắn răng muốn khống chế cảm xúc nhưng lại không thể. Mặt anh chôn ở cổ Tôn Điềm Điềm, những giọt nước mắt nóng bỏng không cách nào áp chế cứ như vậy tuôn ra, kích động không ngừng, nói: "Anh xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, anh không chăm sóc tốt cho em, hại em phải theo anh chịu khổ, thật sự xin lỗi..."1
Tôn Điềm Điềm bị dọa sợ, cô vội vàng nói: "Không có, không liên quan đến anh. A Niệm anh đừng như vậy, em rất sợ..."
Tôn Điềm Điềm gấp đến độ ngừng khóc. Cô không biết tại sao Thẩm Niệm Thâm lại đột nhiên như vậy, lại càng không biết Thẩm Niệm Thâm cho tới nay sợ hãi nhất chính là khiến cô phải theo anh chịu khổ. Cô ở trong lòng Thẩm Niệm Thâm, là ngôi sao trên bầu trời mà anh vốn không nên hy vọng xa vời.
Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh đem tất cả áp lực giấu ở trong lòng, gần như đã đạt đến cực hạn, cho nên một chuyện nhỏ cũng có thể biến thành chuyện lớn. Áp lực, bi quan, tuyệt vọng, thời khắc này toàn bộ đều tụ lại, như một liều thuốc nổ tích ở trong lòng, bây giờ toàn bộ đều nổ tung ra, làm cho anh gần như hoàn toàn sụp đổ.5
Thẩm Niệm Thâm cho rằng mình có thể chịu đựng được, thế nhưng là anh đã đánh giá cao chính mình.
Anh đi ra bên ngoài, ngồi xổm ở cửa nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại. Thẩm Niệm Thâm không muốn mình chật vật như vậy, anh bỗng nhiên không biết làm sao đối mặt với Tôn Điềm Điềm.
Anh ngồi xổm một hồi lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa từ bên trong, Thẩm Niệm Thâm gần như là phản xạ có điều kiện mà đột nhiên đứng lên, đóng cửa lại, "Đừng ra đây!"
Động tác mở cửa của Tôn Điềm Điềm dừng một chút, tay đặt trên tay vịn không có làm thêm động tác gì.
Thanh âm Thẩm Niệm Thâm khàn khàn, gần như cầu xin, "Đừng nhìn anh, để anh một mình một lát đi.."
Giọng nói Tôn Điềm Điềm như nghẹn lại, đồng ý nói "Được.".
Cách một cánh cửa, thanh âm Thẩm Niệm Thâm rất thấp, cầu xin nói: "Em hãy quên chuyện vừa rồi đi có được không?"
Tôn Điềm Điềm gật đầu, "Được."
Tôn Điềm Điềm buông tay ra, trầm mặc thật lâu, nhẹ giọng nói: "A Niệm, để em giúp anh được không?"
Thẩm Niệm Thâm đứng ở bên ngoài, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm chỗ sâu trong ngõ nhỏ, hồi lâu không đáp lại.
Thẩm Niệm Thâm đứng ở bên ngoài hai mươi phút, cảm xúc rốt cuộc cũng ổn định lại. Lúc anh đẩy cửa vào nhà liền phát hiện Tôn Điềm Điềm ngồi xổm trên mặt đất.
Anh vội vàng tiến đến bế cô lên, "Sao em không về phòng?"
Bụng Tôn Điềm Điềm còn rất đau nhưng lại cố sốc lại tinh thần. Hai tay cô ôm lấy cổ Thẩm Niệm Thâm, nhìn anh nói: "Em chờ anh."
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, yết hầu khô khốc.
Ôm Tôn Điềm Điềm về phòng, nhẹ nhàng đặt ở trên giường sau đó kéo chăn kín lại. Anh sờ sờ trán cô, ôn nhu nói: "Nằm đây một lát, anh pha cho em chút nước gừng."
Thẩm Niệm Thâm đi đến phòng bếp pha nước gừng cho Tôn Điềm Điềm, pha xong liền bưng vào phòng ngủ.
Tôn Điềm Điềm từ trên giường bò dậy, Thẩm Niệm Thâm vội ngồi bên mép giường, đem gối đầu dựng lên để Tôn Điềm Điềm dựa lưng vào.
Anh đưa chén cho cô, nhẹ giọng nói: "Còn hơi nóng, em uống chậm một chút. "
Tôn Điềm Điềm nhận lấy chén, vừa thổi vừa chậm rãi uống. Nước gừng cùng đường đỏ, uống vào liền ấm người.
Uống hết một chén nước gừng, bụng nhỏ thật sự thoải mái không ít.
Thẩm Niệm Thâm cầm lấy chén đặt ở đầu giường, nhìn Tôn Điềm Điềm nhẹ giọng hỏi: "Thoải mái hơn chút nào không?"
Tôn Điềm Điềm gật gật đầu, "Thoải mái hơn nhiều rồi."
Thẩm Niệm Thâm sờ sờ má cô nói: "Muộn rồi, em mau ngủ đi."
Tôn Điềm Điềm lại bất động ôm lấy Thẩm Niệm Thâm, đầu dựa vào lòng ngực anh. Qua một hồi lâu cô mới ngẩng đầu, nhìn Thẩm Niệm Thâm nhẹ giọng nói: "A Niệm, anh đừng sợ hãi, bất luận có chuyện gì xảy ra em đều sẽ ở bên anh, em sẽ không để anh phải một mình cô đơn đâu."
Ánh mắt cô chứa đầy sự kiên định cùng nghiêm túc, giống như một lời hứa hẹn.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, thật lâu sau cũng không nói một lời, cuối cùng sờ sờ mặt Tôn Điềm Điềm, thấp giọng nói: "Ngủ đi, không còn sớm nữa."
Buổi tối hôm nay Thẩm Niệm Thâm vẫn luôn ngồi dựa vào đầu giường, cúi đầu, vô cùng chuyên chú nhìn Tôn Điềm Điềm. Ngón tay anh nhẹ nhàng phác họa hình dáng trên mặt cô, một lần rồi lại một lần, giống như muốn đem dấu vết của cô khóa chặt trong lòng.2
Ngày hôm sau, Tôn Điềm Điềm ngủ đến gần 12 giờ trưa mới tỉnh lại. Lúc cô tỉnh dậy thì Thẩm Niệm Thâm đã không còn ở đây.
Ở mép giường có đặt chiếc áo lông vũ của Thẩm Niệm Thâm, Tôn Điềm Điềm khoác lên người, phủ đến mắt cá chân cô.
Từ phòng ngủ đi ra, mỗi phòng cô đều tìm một vòng nhưng vẫn không thấy Thẩm Niệm Thâm.
"A Niệm?" Tôn Điềm Điềm hô một tiếng, không ai đáp lại.
Cô theo bản năng đi tới cửa, thò đầu ra ngoài liền phát hiện Thẩm Niệm Thâm đang đứng bên ngoài.
Thẩm Niệm Thâm dựa lưng vào tường, đang hút thuốc.
Tôn Điềm Điềm cong cong khóe miệng, nói: "Em còn đang suy nghĩ là anh đi đâu, thì ra là đứng đây."
Cô chạy đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, thấy trong tay anh kẹp điếu thuốc liền không cao hứng, bĩu môi, "Không phải anh đã đồng ý với em là sẽ bỏ thuốc sao, bây giờ lại hút à?"
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, một lúc lâu sau dùng chất giọng khàn khàn nói: "Thực xin lỗi."
"Biết sai rồi thì đừng hút nữa." Tôn Điềm Điềm duỗi tay lấy điếu thuốc trong tay Thẩm Niệm Thâm, "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe."
Nói xong cô liền ngồi xổm xuống, dập tắt điếu thuốc rồi đứng lên, ném vào thùng rác bên cạnh.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen nhánh thâm thúy của anh khiến người khác nhìn không thấu suy nghĩ.
Tôn Điềm Điềm chạy đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, vui vẻ nhào vào trong lòng ôm lấy anh, ngẩng đầu lên liền phát hiện Thẩm Niệm Thâm nhìn mình chằm chằm. Cô cong cong khóe mắt, cười tủm tỉm hỏi: "Anh đang nhìn gì vậy?"
Thẩm Niệm Thâm không nói gì, chỉ là nhìn cô cực kì chuyên chú.
Qua thật lâu, anh giơ tay nâng mặt Tôn Điềm Điềm lên, ngón tay cái ôn nhu vuốt ve trên má cô.
Anh nhìn cô, thật lâu không nói gì.
Những lời muốn nói đã suy nghĩ suốt một đêm bây giờ lại nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng không nói nên lời.
Lại qua một hồi lâu, trong cổ họng rốt cuộc cũng phát ra chút thanh âm, mang theo sự nghẹn ngào không gì khắc chế được.
Anh nói: "Điềm Điềm, trong khoảng thời gian ở bên nhau, anh thật sự rất xin lỗi, anh không chăm sóc tốt cho em... Luôn khiến em phải vì anh mà chịu ủy khuất, sợ chạm vào lòng tự tôn của anh, luôn cẩn thận khi ở bên anh, ra ngoài cũng khiến em phải đi tàu điện ngầm, không thể ăn đồ tốt..."
"Không có." Tôn Điềm Điềm càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, vội nói: "Em không có chịu ủy khuất, em rất vui vẻ, Thẩm Niệm Thâm..."
"Nghe anh nói xong đã, Điềm Điềm... Em nghe anh nói xong đã." Thẩm Niệm Thâm ngắt lời cô, tiếp tục nói: "Khoảng thời gian ở bên em vừa qua, anh thật sự muốn thương yêu em như trân bảo, nhưng sau đó anh mới phát hiện kỳ thật là em vẫn luôn ép mình phải cầu toàn. Anh đi học, em đi học cùng anh, anh tới thư viện, mặc dù em không thích nó nhưng em vẫn luôn ngồi ở đó với anh. Giống như từ khi chúng ta ở bên nhau đến bây giờ đều là em dành thời gian ở bên anh, anh lại chưa cùng em làm chuyện mà em thích, ngay cả Lễ Tình Nhân cũng hại em khổ sở như vậy..."
"Anh đừng nói thế! Anh có cùng em đi làm chuyện em thích mà! Anh dẫn em đi đạp xe, dẫn em đến công viên trò chơi, anh quên rồi sao?!" Tôn Điềm Điềm đột nhiên kích động, trong lòng cô có loại dự cảm rất mãnh liệt, đôi mắt cô đỏ lên, nắm chặt tay Thẩm Niệm Thâm, "Thẩm Niệm Thâm anh đừng suy nghĩ nhiều quá, em ở bên anh rất vui vẻ, em..."
"Nhưng mà anh không vui."
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, nước mắt đột nhiên không kịp khống chế mà rơi xuống. Môi cô run rẩy, trái tim giống như đột nhiên bị dao nhỏ đâm vào. Cô nhìn Thẩm Niệm Thâm chằm chằm, thanh âm nhẹ nhàng, khống chế không được mà phát run, "... Cuối cùng thì anh muốn nói gì?!"
Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm, lần đầu tiên biết thì ra tim như bị dao cắt là cái dạng cảm thụ này.
Anh thật lâu thật lâu cũng không mở miệng, cổ họng trướng đau tựa như phát không ra âm thanh.
Hai người cứ như vậy mà lẳng lặng đối diện nhau, cảm nhận cơn gió gào thét bên tai.
Qua thật lâu, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng mở miệng. Anh nói: "Điềm Điềm, chúng ta chia tay đi."3
Tôn Điềm Điềm cả người sững sờ đến cứng đờ. Cô nhìn Thẩm Niệm Thâm, nước mắt hoàn toàn không chịu khống chế, từng giọt lớn lăn dài trên khuôn mặt. Cô thậm chí hỏi không ra một câu vì sao, cô thật sự không rõ.
"Thẩm Niệm Thâm, anh đừng như vậy..." Tôn Điềm Điềm cố chấp giữ chặt vạt áo Thẩm Niệm Thâm, "Không thể như vậy......"
Bọn họ rõ ràng rất tốt, vì sao phải như vậy.
Thẩm Niệm Thâm không dám nhìn Tôn Điềm Điềm. Anh ngẩng đầu, cố nén chua xót trong mắt, thấp giọng nói: "Anh thật sự... quá mệt mỏi."
Mỗi một ngày ở bên Tôn Điềm Điềm nội tâm anh đều tràn ngập tự trách cùng áy náy. Cô càng suy nghĩ vì anh, càng cẩn thận, cái loại tự trách cùng áy náy này càng cắn nuốt lòng anh sâu hơn.
Mỗi một lần cô cẩn thận vì anh mà tiết kiệm tiền, nỗi tự ti ở sâu trong nội tâm anh lại đột ngột nảy lên.
Anh đến tương lai mình cũng nhìn không ra, anh không biết phải làm sao với Tôn Điềm Điềm.
Anh sợ tương lai của mình lang bạc kỳ hồ[1] khốn cùng thất vọng, anh sợ Tôn Điềm Điềm đi theo anh phải chịu khổ chịu tội, giống như lúc trước cô mỗi ngày đi làm công với anh. Tự anh chịu khổ không sao, nhưng anh nhìn Tôn Điềm Điềm bị gió thổi mưa xối, anh liền hận chính mình vì sao lại cuốn cô vào cuộc sống như vậy.
[1] Lang bạc kỳ hồ: lang thang nay đây mai đó.
Cô là ngôi sao trên bầu trời, cô nên sống ở khu người giàu, chứ không phải là cùng anh ở cái xóm nghèo nàn này.
Anh nhẹ nhàng kéo tay Tôn Điềm Điềm, nhìn cô, "Trở về phòng thay quần áo đi, anh đưa em về trường học."
Thẩm Niệm Thâm xoay người, trở về phòng.
Tôn Điềm Điềm đi theo anh, bổ nhào vào người Thẩm Niệm Thâm, ôm chặt lấy anh từ phía sau, tê tâm liệt phế mà khóc lớn.
"Thẩm Niệm Thâm em cầu xin anh, anh đừng như vậy có được không?! Em không muốn phải rời xa anh. Chúng ta rõ ràng rất tốt, vì sao lại phải chia tay?! Không cần, không cần phải chia tay!"
Cô khóc không ngừng, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt, hai tay vẫn gắt gao ôm lấy Thẩm Niệm Thâm không dám buông, chỉ sợ vừa buông sẽ không bao giờ có thể ôm được nữa.
Thẩm Niệm Thâm cứng đờ cả người, đôi mắt anh đỏ bừng nhìn chằm chằm vách tường phía trước. Trước kia anh chưa từng cảm nhận sâu sắc được hiện thực lại tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng, chưa bao giờ biết hai chữ "bất lực" lại trầm trọng đến mức khiến người ta gần như không thở nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]