Editor: Tiểu Hy.
Beta: Seen Me.
Tôn Điềm Điềm bị ngã xuống đất đã gây ra động tĩnh rất lớn, khiến cho tất cả nam sinh xung quanh đang trượt băng đều chạy tới.
Nào biết cô vừa bò dậy, câu đầu tiên lại chính là đòi Thẩm Niệm Thâm chịu trách nhiệm.
‘Trách nhiệm’ trong tình cảnh này thật sự nghe có chút ái muội. Mấy nam sinh xung quanh đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó tất cả đều là biểu tình xem kịch vui.
Thẩm Niệm Thâm hơi nhíu mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm ngửa đầu, không chút nhân nhượng mà đối diện với anh.
Thẩm Niệm Thâm nhìn đôi mắt đen nhánh sáng ngời của cô, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất lực.
Trong quá khứ cuộc đời anh chưa từng gặp qua một người như Tôn Điềm Điềm, hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, cho nên hiện tại anh lại không có cách nào với cô.
Hứa Lệ bên cạnh phục hồi tinh thần, kích động nhảy ra, “Chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm! Khẳng định phải chịu trách nhiệm!”
Hắn túm lấy Thẩm Niệm Thâm, đưa mắt ra hiệu với anh, “A Niệm cậu đừng thất thần a, mau đưa Điềm Điềm đi bệnh viện!”
Thẩm Niệm Thâm nhíu mày, tuy rằng thật sự không muốn cùng nữ sinh có quá nhiều tiếp xúc, nhưng vừa rồi là anh đẩy Tôn Điềm Điềm té ngã.
Anh nhìn cô, dừng lại vài giây, rốt cuộc cũng mở miệng, “Có thể tự đi không?”
Tôn Điềm Điềm theo bản năng cúi đầu thử vặn mắt cá chân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tot-nhat/2857080/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.