Cảm ơn em, Nam Kiều. Em là người thành toàn cho anh, để anh không còn tiếc nuối.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Lúc Chu Điềm Điềm từ trong tiệm sách chạy ra, Nam Kiều đã chạy xa hơn mười mét. Cô nàng không rõ chuyện gì, lớn tiếng gọi Nam Kiều từ phía sau:
"Nam Kiều, cậu đi đâu vậy?"
Nam Kiều tựa hồ như bị điếc, chỉ cắm đầu chạy.
Tiệm sách rất gần trường học, qua một con đường là đến. Chu Điềm Điềm chạy tới, cuối cùng vẫn không đuổi kịp. Cô nàng thở hồng hộc, vừa ôm eo vừa mắng:
"Này đồ thần kinh kia! Bình thường cậu rất yếu đuối cơ mà, sao bây giờ chạy nhanh như chớp thế chứ?"
Nam Kiều chạy thẳng về phòng ngủ ở ký túc xá. Cửa phòng mở ra, bên trong truyền đến tiếng lục lọi.
Chu Điềm Điềm khó hiểu đứng trước của phòng, nhìn chân tay của cô luống cuống lục tung ngăn tủ, không biết là đang tìm cái gì.
Cô nàng hỏi:
"Cậu quên uống thuốc à? Tự nhiên chạy cái gì? Nói một tiếng cũng không thèm nói với mình."
Nam Kiều không trả lời, chỉ biết tiếp tục tìm kiếm, cả một khối đồ vật trong tủ đều bị cô bới ra hết.
"Nam Kiều?" Chu Điềm Điềm nhận ra có gì đó khác thường, tới gần cô hỏi: "Cậu đang tìm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Cô nàng kéo tay Nam Kiều, không ngờ bị cô hất tay ra.
"Mình không có thời gian!" Nam Kiều gần như phát điên thét lên, sau đó tiếp tục tìm sang ngăn tủ khác.
"Cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tot-nhat-the-gioi/3047280/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.