Edit by Mặc Hàm “Đây không phải là chuyện của nhà chúng ta sao? Cô ta là người ngoài, con có cần phải thương lượng với cô ta không? ” Phó Mai cơ hồ thốt ra, thấy Chu Lạp nhíu mày, mơ hồ cảm thấy mình nói không đúng, bổ sung, “Đây không phải là cô ấy còn chưa gả đến nhà chúng ta sao?” “Chuyện gia đình của các người, không phải chúng tôi, tôi và hắn mới là người một nhà.” Chu Lạp tức giận đến đau não, nói chuyện cũng quên chừa đường. Bị Chu Lạp vạch rõ giới hạn tại chỗ, trên mặt Phó Mai và Chu Vinh có chút không nhịn được, Chu Vinh phát tác ngay tại chỗ, “Chu Lạp! Sao mày lại nói như vậy, chúng ta tốt xấu gì cũng là cha mẹ mày, oán khí lớn hơn nữa của mày cũng không nên…” Huyệt thái dương lại bắt đầu đột nhiên nhảy dựng lên, Chu Lạp nhíu mày thành một chỗ, cắt ngang nói, “Không có việc gì, các người đi trước đi.” Nói xong, quay lưng lại, cũng mặc kệ cha mẹ phẫn nộ, Chu Vinh hùng hùng hổ hổ một trận, bị Phó Mai kéo lại. Có thể là nghĩ còn có cầu xin Chu Lạp, Phó Mai nói chuyện không khó nghe như vậy. Thương lượng, “Chu Lạp… Bố con, tính khí ông ấy chính là thế… Vậy thì vài ngày nữa bố mẹ quay lại… Bệnh của anh trai con không thể kéo dài thêm nữa… Năm nay chúng ta cùng nhau đón năm mới nhé…”. Thấy Chu Lạp vẫn thờ ơ, Phó Mai do dự, lôi kéo Chu Vinh rời đi. Nghe được tiếng đóng cửa, Chu Lạp đột nhiên rụt tay chân về, lui vào góc sô pha. Cha mẹ tìm tới cửa, chưa từng hỏi qua một câu, mấy năm nay anh sống một mình như thế nào, cũng không giải thích một câu vì sao không đi thăm anh, vì sao chuyển nhà không nói tiếng nào. Tuy nói Chu Lạp cũng đoán được bọn họ chỉ muốn vứt bỏ phiền toái này của mình, nhưng chỉ cần bọn họ bịa ra lý do, Chu Lạp cũng nguyện ý lừa gạt mình, tin tưởng bọn họ lần cuối. Nhưng không một lời, cha mẹ khẳng định thấp giọng cầu anh, trở về đều là bởi vì anh trai. Tí tách một tiếng, Chu Lạp hoảng sợ cúi đầu, thấy nước mắt trên mu bàn tay, anh lặng lẽ khóc. Chu Lạp lau mặt một cái, cố gắng hắng giọng, uống một hớp nước. Chờ hoàn toàn tỉnh táo lại, mới lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Liên Tranh. Nương theo đô đô hai tiếng, Liên Tranh rất nhanh nhận điện thoại: “Anh!” Liên Tranh lúc nào cũng có tinh thần như vậy, Chu Lạp nghe được thanh âm của hắn, những cảm xúc dư thừa trong đầu kia đều tiêu tán không ít. “Vừa rồi… Có chuyện gì đó… Anh đã ăn gì chưa?” Cho dù Chu Lạp cực lực khắc chế, Liên Tranh vẫn nghe ra giọng điệu dị thường của anh, giọng mũi nồng đậm, Chu Lạp đã khóc. “Ăn rồi.” Liên Tranh biết Chu Lạp không muốn nói, dứt khoát không hỏi, “Em ăn cơm chưa? ” “Lát nữa sẽ làm, mua đồ, người trong nhà có thích không?” Chu Lạp cùng anh đi mua đồ tết, quần áo mới cùng đồ ăn vặt, đều là Chu Lạp hỗ trợ chọn. “Thích, em trai em gái hận không thể mặc ngay lập tức.” Liên Tranh mặc quần áo Chu Lạp mua cho hắn về nhà, ba mẹ hắn nhìn thấy nói câu đầu tiên chính là trông khỏe hơn hẳn. Chu Lạp không mục đích trò chuyện với Liên Tranh một hồi, Chu Lạp càng làm bộ như không có việc gì, Liên Tranh càng lo lắng. Cúp điện thoại, Liên Tranh trở lại sân, nói với cha mẹ, “Con muốn về thành phố sớm, mùng năm sẽ đi. ” Mẹ Liên Tranh – Lý Phương vừa nghe, “Sớm như vậy, qua mười lăm không được sao?” Liên Tranh phá lệ nói dối, “Sớm một chút trở về khởi công.” Ngược lại, ba Liên Tranh liên tục nói, “Đừng ngăn con trẻ làm dịp, thừa dịp nó còn trẻ đi ra ngoài thăm thú một chút.” “Đây không phải là quá lâu không được gặp sao, đi hơn nửa năm, nhanh như vậy lại muốn đi.” Thấy Lý Phương đỏ mắt, trong lòng Liên Tranh có thẹn, nhưng hắn không yên tâm. Không nói hai câu, Lý Phương lại nói, “Kiếm tiền sang năm về nhà kết hôn đi.” Liên Tranh sửng sốt, hắn còn chưa từng nói qua chuyện của Chu Lạp với cha mẹ, sợ bọn họ không tiếp nhận được. “Kết hôn cái gì… Còn sớm…” Liên Tranh không tự nhiên sờ sờ mũi, muốn lảng tránh đề tài này. Lý Phương dừng lại công việc trên tay, “Thôn chúng ta, nhà bác Trần, mẹ đã đi xem qua…” “Không kết vội… kiếm tiền đã…” Liên Tranh xoay người muốn trở về phòng. “Kiếm tiền và kết hôn thì có gì xung đột đâu, vừa vặn có thể cùng con đi thành phố.” “Bây giờ con rất tốt… Không muốn kết hôn…” Da đầu Liên Tranh tê dại, nói đến kết hôn trong đầu hắn cũng chỉ có Chu Lạp. Không nghĩ tới Liên Tranh kháng cự như vậy, Lý Phương nhìn hắn một cái, “Dù sao cũng phải tìm một người vợ giặt quần áo nấu cơm cho con đi, chẳng lẽ con muốn độc thân cả đời à.” Bây giờ hắn có vợ, Chu Lạp giặt quần áo nấu cơm cho hắn, nhưng Liên Tranh không dám nói ra miệng, cứng đờ tại chỗ một lúc lâu mới mở miệng, “Dù sao con cũng không kết hôn.” Cha hắn mở miệng điều đình nói, “Còn sớm, bà sốt ruột như vậy để cho nó kết hôn làm gì, hiện tại điều kiện nhà ta ra sao, cô gái nhà người ta cũng không muốn gả tới đây.” Lý Phương liếc mắt một cái hai cha con này, lại oán giận nói, “Người làm cha như ông cũng không thấy suốt ruột thay con trai à.” Liên Tranh yên lặng trở lại trong phòng, Chu Lạp cho tới bây giờ chưa từng ghét bỏ hắn không có tiền, cũng không nói chuyện tiền nong với hắn. Chuyện của cha mẹ còn chưa tính xong, cơ hồ cách mấy ngày gõ cửa một lần, Ngay từ đầu Chu Lạp còn có thể làm như không thấy, nhiều lần hắn cũng phiền không được. Không dám nhắc tới chuyện này với Lý Vi, sợ cô lo lắng tức giận theo. Ngay cả đêm ba mươi, cũng không chịu buông tha Chu Lạp, Chu Lạp đang ở nhà nấu sủi cảo, lúc cùng Liên Tranh gọi điện thoại, cửa lại bị đập thình thịch. Động tĩnh gõ cửa rất lớn, Liên Tranh bên kia cũng nghe được thanh âm, hồ nghi hỏi, “Anh, tiếng gì đó? ” “Gõ cửa…” Chu Lạp do dự một hồi, “Tôi đi xem trước. ” “Đừng cúp máy!” Giọng của Liên Tranh cao lên. Chu Lạp chỉ có thể cầm di động, kiên trì đi mở cửa. “Chu Lạp, mẹ và bố đặc biệt tới đón năm mới với con.” Trên mặt Phó Mai lộ ra nụ cười lấy lòng. Liên Tranh đang nghe, biết mình không giấu được nữa, Chu Lạp không nể mặt nói, “Không cần.” “Bố và mẹ con mua nhiều đồ như vậy, con cũng không để bố mẹ vào ngồi một chút, thật sự đúng là vong ân bội nghĩa.” Nếu không phải mấy nhà hàng xóm bên cạnh sớm về quê ăn tết, Chu Lạp còn lo lắng anh ầm ĩ với người khác. “Tôi nói… Tôi không thể giúp… Các người đừng đến…” “Anh!” Trong điện thoại đột nhiên truyền đến thanh âm Liên Tranh, ở ngoài cửa vô cùng rõ ràng. Nhưng Phó Mai đột nhiên giống như bị giẫm đuôi, chắc chắn người trong di động, chính là người ở cùng một chỗ với Chu Lạp. Hoảng sợ muốn cướp điện thoại di động của Chu Lạp, một bên lôi kéo, một bên thét chói tai nói, “Có phải cô không cho phép hay không, sao cô lại nhẫn tâm như vậy, đó là anh ruột của con, Chu Lạp, con giúp bố mẹ có được không, thật sự là lần cuối cùng.” Chu Lạp nghiêng người né tránh, tuy nói trên tay chỉ cầm di động, nhưng trong lòng anh có loại ảo giác muốn bảo vệ Liên Tranh. “Anh!” Liên Tranh gấp đến mức muốn chết, hắn chỉ có thể nghe được tiếng phụ nữ xa lạ cùng tiếng đánh nhau. “Buông ra!” Chu Lạp rống lên, Phó Mai liền dừng lại, không nghĩ tới tính cách Chu Lạp ôn hòa lại đột nhiên nổi giận. Lời nói tiếp theo, làm cho Phó Mai cùng Chu Vinh sợ hãi. “Các người không có tư cách đến đây, tôi lại nói lại lần nữa, tôi không giúp!” Không cho bọn họ cơ hội phản ứng, đẩy Phó Mai ra đóng cửa lại. Trong điện thoại có thể nghe được tiếng thở dốc kịch liệt của Chu Lạp, Liên Tranh trầm mặc một hồi, “Anh… Họ là ai?” “Cha mẹ anh.” Chu Lạp lảo đảo trở lại phòng khách, ném mình xuống sô pha. Lúc trước Chu Lạp ngay cả người xa lạ như mình cũng có thể giúp đỡ mang về nhà, sao thái độ đối với cha mẹ lại lãnh đạm như vậy. “Anh… Không sao chứ…” “Liên Tranh…” Chu Lạp dừng một chút, anh có việc gạt Liên Tranh, là chuyện trước kia của mình, “Anh từng vào tù…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]