Tịnh Nhi đưa tay lên tắt chuông đồng hồ báo thức đang reo, mệt mỏi ngồi dậy. Hôm nay cô cảm thấy hình như trời sáng rất nhanh, đưa tay lên dụi mắt một hồi mới xuống giường chuẩn bị đi làm.
Khó khăn lay hoay một hồi mới chỉnh trang quần áo, đầu tóc gọn gàng. Do bị băng gạc trên cổ hạn chế cử động mạnh, nên làm việc gì cũng thấy khó khăn cứ sợ động chạm khiến băng keo bị rớt ra.
Đang ngồi tại bàn trang điểm, cô nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Là mẹ cô, bà mang một ít dụng cụ y tế lên cho Tịnh Nhi.
“Để mẹ thay băng gạc cho con!”
Thấy cô mỉm cười vui vẻ tỏ ý mình có thể tự lo cho vết thương được, bà lại lườm cô một cái rồi kéo tay con gái ngồi xuống giường. Vừa nhẹ nhàng gỡ băng gạc cũ ra sát trùng vết thương, vừa nói một cách ân cần.
“Hứa với mẹ, dù thế nào cũng phải để bản thân mình được an toàn…”
Nói tới đây bà lại có vẻ như ngập ngừng, tay sờ nhẹ vào vết thương của cô mà tiếp tục dặn dò.
“Con rất giống ba, một khi đã quyết định chuyện gì đó thì không ai có thể ngăn cản được!”
Nghe thấy mẹ cô có vẻ như đã chấp nhận công việc của mình, Tịnh Nhi vui mừng gật đầu đồng ý. Ôm bà nũng nịu, cho dù cô đã lớn nhưng đối với mẹ thì Tịnh Nhi mãi là một đứa con gái bé bỏng.
“Xuống ăn sáng rồi đi làm nhé tiểu thư!”
Giúp cô thay băng gạc mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-toi-dung-mang-anh-di/3406891/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.