Cô bước nhanh chân lại đưa tay lên gõ một cái thật đau vào đầu của Tịnh Văn, rồi mới dẫn hai người vào bên trong nhà. Mặc Phong theo thói quen nhìn quanh căn phòng khách, không quá rộng nhưng cũng có thể nói là đầy đủ nội thất.
Mẹ cô đi ra từ hướng trong bếp, bà vẫn đang cầm chiếc khăn lau trên tay. Chắc là đang bận nấu thêm đồ ăn, nghe tiếng động bên ngoài mới biết cô đã về đến.
“Chào bác Tịnh, cháu tên Mễ Thiên Hàm là bạn của con gái bác!”
Mễ Thiên Hàm dành phần tự giới thiệu trước, tiến lên bắt tay với mẹ cô mỉm cười rất thân thiện lễ độ. Bà cũng có vẻ rất hài lòng, nhiệt tình gật đầu chào đón.
“Khuya rồi bọn cháu còn đến làm phiền, thật ngại quá!”
Cậu ta lại nói thêm một câu khiến mẹ cô cười rất tươi, xong mới để hộp bánh mua ở nhà hàng xuống trên bàn ăn. Từ từ lùi lại nhường chổ cho Mặc Phong đứng phía sau lên tiếng.
“Tôi tên Mặc Phong!”
Tính cách lạnh lùng của anh ta đã vốn là như vậy, mẹ cô đưa ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới. Chưa kịp mở miệng đã bị Tịnh Văn đứng bên cạnh lên tiếng có vẻ như đang vừa nhìn thấy thần tượng vậy.
“Mặc tiên sinh!”
Mặc Phong vẫn đứng im lặng nhìn qua Tịnh Văn, điềm tĩnh nhẹ gật đầu. Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt kích động của Tịnh Văn. Đã biết trước em trai mình rất thần tượng anh ta, nhưng thái độ này lại có chút hơi quá rồi thì phải. Cô “e hèm” một tiếng như nhắc nhở em trai mình.
“Mặc tiên sinh, anh là thần tượng của em đấy. Trong phòng em có đầy đủ 6 cuốn sách tâm lý học của anh biên soạn, anh cho em xin chữ ký…”
Tịnh Văn làm gì mà còn để ý đến việc chị mình đang cố ra hiệu thất lễ. Mễ Thiên Hàm thấy vậy liền cố ý lên tiếng đánh lạc hướng mọi người, đưa tay cầm lên chai rượu Mặc Phong đã mua và nói.
“Đây là rượu vang của Pháp, mọi người cùng nhau nếm thử một chút nhé!”
Vậy mới phá tan bầu không khí ngượng ngùng lúc này, tất nhiên cô sẽ vào bếp cùng mẹ làm ít việc vặt. Không lâu sau thì dọn món ăn ra bàn, riêng cậu nhóc Tịnh Văn cứ lẽo đẽo theo phía sau của Mặc Phong và Mễ Thiên Hàm, nói rất nhiều câu hỏi trên trời dưới đất.
Đa số chỉ được Mễ Thiên Hàm lên tiếng trả lời, còn Mặc Phong ung dung im lặng ngồi lật một cuốn sách để trên bàn ra xem giết thời gian. Cứ như vậy đến lúc đi vào bàn ăn, anh ta vẫn lạnh lùng ít nói.
Mặc dù Mễ Thiên Hàm đã lên tiếng giải thích nguyên nhân vì sao trên cổ của Tịnh Nhi lại bị thương, nhưng có vẻ mẹ cô vẫn còn buồn bực mỗi khi nhìn vào.
Nghe lại lời kể bà ấy càng tỏ ra lo lắng hơn cho cô, nhưng không tiện phản bác ở trước mặt khách. Đành tạm thời không nhắc đến, vui vẻ ngồi trò truyện.
“Mặc tiên sinh, em nghe nói anh từng phá một vụ án chấn động ở thành phố Seattle, Washington!”
Cô đã từng nghe thấy vấn đề của em trai vừa đề cập ở đâu đó, hình như là lúc mình vẫn chưa tốt nghiệp.Tuy xảy ra ở nước ngoài, nhưng vụ án này không ít lần được các công ty truyền thông đăng tải, rất nổi tiếng. Sau đó có một cuốn tiểu thuyết dựa riêng sự kiện này mà viết lên, làm chủ thị trường xuất bản khắp các nơi trên thế giới.
“Có phải vụ án hung thủ khai đã giết 24 người, nhưng nhận định sự thật có thể lên đến 40. Giải cứu được 15 con tin đang bị hắn giam giữ, kết thúc nổi đau đầu của FBI, nổi khiếp sợ của người dân ở Washington!”
Tịnh Nhi nhìn qua phía Mặc Phong vẫn đang ngồi ăn, lên tiếng hỏi một hồi lâu vẫn không thấy trả lời. Lại trở thành một khúc gỗ biết hoạt động tay chân, thấy vậy mọi người không tiếp tục bàn tán chuyện này nữa.
Chỉ có Mễ Thiên Hàm đang ngồi kế bên mới biết được, vụ án vừa được nhắc đến đối với Mặc Phong đã tàn khóc như thế nào. Có thể nói anh ta dùng cả mạng sống để đánh cược một ván rất lớn, may mắn đã chiến thắng. Nhưng bây giờ trong suy nghĩ của cả hai người biết rõ, sắp tới có thể sẽ xảy ra chuyện gì.
“Mễ tiên sinh, em cũng nghe nói trước khi anh làm pháp y, cũng là một thiên tài công nghệ hiện tại đúng không?”
Tịnh Văn dễ gì gặp được thần tượng, nên không chịu ngồi yên cũng là lẽ bình thường. Nhưng nhờ nó chuyển mũi tên sang Mễ Thiên Hàm hỏi, cô bây giờ mới biết được việc anh ta là một người am hiểu việc phát minh thiết bị công nghệ. Vậy mà anh ta lại che giấu rất kỹ, từ lúc gặp đến giờ Tịnh Nhi không hề hay biết.
“Nhóc nói thật đi, đã điều tra lý lịch của bọn anh ở đâu?”
Mễ Thiên Hàm từ từ bỏ chén cơm đang cầm trên tay xuống, khoanh tay lại mỉm cười giọng vừa hỏi vừa đùa giỡn. Thấy thái độ của anh ta không nghiêm túc như vậy, có lẽ em trai cô đã nói đúng. Cô tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào Mễ Thiên Hàm đang chề nhẹ môi, thì Mặc Phong mới bất ngờ lên tiếng giải thích.
“Thiết bị định vị tôi sử dụng là đồ chơi của cậu ta chế tạo đấy, chỉ cần mang lên người. Thì vị trí khu vực, độ cao của số tầng, vị trí phòng bao nhiêu mét vuông. Cấu trúc ra sao tất cả đều hiển thị vào máy của tiểu Hàm!”
Đúng thật là một bản lĩnh không thua kém gì trình độ chuyên môn của Mặc Phong, cô tuy chẳng biết lý do tại sao Mễ Thiên Hàm lại che giấu không muốn người khác nhắc đến. Tịnh Nhi chỉ rút ra được một kết luận, hai người đàn ông ở trước mặt cô có điểm chung đều là thiên tài chuyên môn riêng.
Không khí của bữa ăn tối kết thúc trọn vẹn, gia đình cô cũng rất vui vẻ niềm nở. Trước khi xin phép ra về, Mặc Phong còn ký tên vào 6 cuốn sách cho Tịnh Văn. Cậu nhóc này có vẻ rất vui mừng, liên tục nhìn anh ta ngưỡng mộ.
Tịnh Nhi trực tiếp tiễn hai người tận bên ngoài chiếc xe, chào tạm biệt. Sau khi thấy chiếc xe đi mất cô mới bước chân vào trong nhà đóng cửa lại, cứ như vậy mà hết thêm một ngày trôi qua. Hôm nay đối với cô, là một ngày không thể nào quên được, quá nhiều việc bản thân chưa từng trải qua.
Phía bên ngoài ngõ gần sát lối vào đi đến ngôi nhà của cô, vẫn là bóng dáng một người đàn ông trưởng thành đứng yên ở đó dường như đã rất lâu. Bộ đồ đen với áo khoác mũ che vẫn kéo xuống, không lộ diện khuôn mặt. Chỉ thấy nụ cười dưới cằm nhếch lên có vẻ vừa nhìn thấy điều gì đó thú vị, lên tiếng nói kèm theo đưa tay quơ quơ lên như đang chào về hướng xe đã chạy đi, bằng chất giọng lạnh lùng không khác xa gì Mặc Phong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]