“Này, em nói linh tinh cái gì thế?”
Cô bước nhanh chân lại đưa tay lên gõ một cái thật đau vào đầu của Tịnh Văn, rồi mới dẫn hai người vào bên trong nhà. Mặc Phong theo thói quen nhìn quanh căn phòng khách, không quá rộng nhưng cũng có thể nói là đầy đủ nội thất.
Mẹ cô đi ra từ hướng trong bếp, bà vẫn đang cầm chiếc khăn lau trên tay. Chắc là đang bận nấu thêm đồ ăn, nghe tiếng động bên ngoài mới biết cô đã về đến.
“Chào bác Tịnh, cháu tên Mễ Thiên Hàm là bạn của con gái bác!”
Mễ Thiên Hàm dành phần tự giới thiệu trước, tiến lên bắt tay với mẹ cô mỉm cười rất thân thiện lễ độ. Bà cũng có vẻ rất hài lòng, nhiệt tình gật đầu chào đón.
“Khuya rồi bọn cháu còn đến làm phiền, thật ngại quá!”
Cậu ta lại nói thêm một câu khiến mẹ cô cười rất tươi, xong mới để hộp bánh mua ở nhà hàng xuống trên bàn ăn. Từ từ lùi lại nhường chổ cho Mặc Phong đứng phía sau lên tiếng.
“Tôi tên Mặc Phong!”
Tính cách lạnh lùng của anh ta đã vốn là như vậy, mẹ cô đưa ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới. Chưa kịp mở miệng đã bị Tịnh Văn đứng bên cạnh lên tiếng có vẻ như đang vừa nhìn thấy thần tượng vậy.
“Mặc tiên sinh!”
Mặc Phong vẫn đứng im lặng nhìn qua Tịnh Văn, điềm tĩnh nhẹ gật đầu. Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt kích động của Tịnh Văn. Đã biết trước em trai mình rất thần tượng anh ta, nhưng thái độ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-toi-dung-mang-anh-di/3406889/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.