Tống Linh Chi chạy rất nhanh, khi về đến nhà, tim cô vẫn còn đập thình thịch vì căng thẳng.
Cô! Một huyết tộc nhỏ bé, yếu ớt, đáng thương lại bất lực thế mà có thể săn được thức ăn
Bằng chính bản lĩnh của mình.
Tống Linh Chi cảm thấy chính mình thật may mắn, khi cô đang đói đến cực điểm thì đúng
Lúc gặp được một người đàn ông đáng thương không có khả năng chống cự.
Nghĩ đến đây, Tống Linh Chi lại nhớ tới Giang Ảnh ngồi không thể nhúc nhích trên sô pha,
Anh rất đẹp, dáng người cao ráo, trên đùi đắp thảm nhung màu nâu nhạt, cho dù bị cô đối
Đãi như thế cũng không kháng cự chút nào.
Anh ngoan quá, thậm chí Tống Linh Chi còn hơi đau lòng anh.
Cô nghĩ như thế, sau khi rửa mặt xong thì ngã người lên giường.
Sau khi ăn no rồi, không cần lại phải nghĩ về vấn đề sinh tồn nữa, Tống Linh Chi cảm thấy
Có một chút áy náy với Giang Ảnh.
Lật mình trong chăn, Tống Linh Chi ôm lấy con thỏ lông nhung ở bên cạnh gối nằm của
Mình, cô tự an ủi, dù sao cô cũng đã đói đến sắp chết mới quyết định ra tay, huống chi, cô
Cũng đã đưa tiền rồi mà!
Mang theo cảm giác áy náy cùng với tâm trạng không muốn thừa nhận là chính mình đã
Cưỡng ép người ta, Tống Linh Chi ôm con thỏ lông nhung của mình chìm sâu vào giấc ngủ.
Sau khi cô ngủ không lâu, bên ngoài căn phòng được treo rèm cửa dày, ánh mặt trời dần
Dần buông xuống thành phố phồn hoa này.
Vào lúc mặt trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thoat-nhin-trong-an-rat-ngon/1074198/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.