Tống Linh Chi nhanh chóng hòa nhập vào xã hội loài người ở thành phố Linh Kỳ.
Bởi vì Huyết tộc trời sinh sợ ánh mặt trời, ngày ngủ đêm hoạt động, nên cô tìm được một công việc rất thích hợp với mình, đó là làm việc lại cửa hàng tiện lợi 24/24. Trước khi mặt trời lên, cô có thể trở lại nhà trọ mình thuê để nghỉ ngơi.
Vốn dĩ Tống Linh Chi cảm thấy nhân loại là một loại sinh vật nguy hiểm lại giảo hoạt, nhưng sau khi đến xã hội loài người, cô nhanh chóng thích chủng tộc nhân loại này, không vì cái gì khác, chủ yếu là.. Đồ ăn của nhân loại rất ngon.
Buổi tối 11 giờ, Tống Linh Chi cầm một cốc trà sữa đi vào cửa hàng. Bên trong cửa hàng sáng trưng, một bóng người thon dài bị bóng đèn sợi đốt trên đầu chiếu vào, đổ bóng xuống mặt đất. Đây là đồng nghiệp của Tống Linh Chi, Bùi Dực. Anh học chuyên ngành nghiên cứu gen sinh vật cổ ở một trường đại học cách đây không xa, tới cửa hàng tiện lợi vừa đi học vừa đi làm.
Tống Linh Chi cúi đầu hút một ngụm trà sữa, lưu loát phối hợp làm việc với Bùi Dực.
"Ăn cơm tối chưa?" Bùi Dực khoác ba lô trên lưng hỏi Tống Linh Chi.
Những ngày qua, mặc dù máu Giang Thành rất đầy, nhưng Tống Linh Chi vẫn cảm thấy hơi đói bụng.
Đồ ăn của nhân loại đối với cô chỉ là để vị giác được hưởng thụ, không thể cung cấp năng lượng sống cho cô.
Cho nên Tống Linh Chi ngoan ngoãn lắc đầu: "Chưa ăn."
"Ăn cái này không?" Bùi Dực lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thoat-nhin-trong-an-rat-ngon/1074196/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.