Hai tiếng sau thì họ ra ngoài, nhưng biểu cảm thì lại khác hoàn toàn. Cô đi ra trước với khuôn mặt vừa mệt mỏi vừa tức giận, cô hậm hực bước nhanh ra ngoài không thèm để ý đến hắn. Còn hắn thì đi ra theo sau cô, nhưng khuôn mặt của hắn vừa vui vẻ, vừa thỏa mãn, nụ cười trên môi còn không tắt.
Hai người cùng xuống dưới nhà ăn tối cùng nhau. Bữa tối diễn ra một cách bình yên, nhưng cô từ nãy vẫn không nói gì, hình như là đang giận hắn. Hắn thấy vậy thì gắp thức ăn cho cô rồi nhỏ giọng lên tiếng "Em đang giận tôi sao?"
Mạc Vy Nhiên vẫn không trả lời mà chỉ cúi đầu ăn không nói gì, hắn lại càng thêm lo lắng, hắn buông đũa xuống rồi đi qua ngồi xuống bên cạnh cô. Nhìn cô với một ánh mắt đáng thương, lắc lắc tay cô, nói "Xin lỗi, tôi không cố ý đâu."
Cô nghe vậy thì quay sang nhìn hắn với ánh mắt tức giận. Hắn lại vội vàng lên tiếng biện hộ "Chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt đó của em, tôi... không nhịn nổi."
Cô nhìn hắn chằm chằm ánh mắt càng thêm sắc lạnh, chỉ hận không thể bằm hắn thành trăm mảnh. Cô quay đi rồi nhỏ giọng, nói "Anh là tên khốn nạn, đồ mặt dày, không biết xấu hổ."
Hắn bị cô mắng nhưng cũng không thể làm gì, chỉ cười lạnh một cái rồi nắm lấy tay cô,giọng nài nỉ "Em không có giận tôi nữa đúng không?"
"Giận anh thì được ích gì chứ, anh mặt dày thế mà." Cô quay sang hậm hực nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-tat-ca-tru-em/2835040/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.