"Yêu sao, không bao giờ."
Lâm Hàn Vũ rơi vào trầm tư, suy nghĩ về cái gọi là yêu đó có thật sự như những gì hắn nghĩ không. Nhưng rất nhanh hắn đã quay lại vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày, quay đầu sang nhìn cậu một cách khó chịu "Nếu cậu rảnh rỗi quá thì tôi cho cậu phụ trách thêm vài công trình khác nữa."
Lâm Chí Khanh nghe vậy thì rùng mình vội vàng xua tay, cười trừ, nói "Em không rảnh chút nào. Haha." Nhưng dừng được một chút cậu ta lại mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn rồi thẳng thắn hỏi "Anh họ, anh thật sự đã yêu chị dâu rồi sao?"
Lâm Hàn Vũ nghe vậy thì ngả người về sau, nhắm mắt lại rồi nhàn nhạt, đáp "Không bao giờ có chuyện đó, chỉ là dạo gần đây tôi thấy cô ta có vẻ hợp ý tôi." Hắn dừng lại một chút như để suy nghĩ gì đó rồi lại nói tiếp "Chỉ là chơi đùa, khi nào chơi chán thì vứt thôi." Hắn nói rồi xoa xoa thái dương để lộ ra khuôn mặt mệt mỏi của hắn .
Lâm Chí Khanh nhìn hắn ta với một ánh mắt khó hiểu, ánh mắt của Lâm Hàn Vũ khi lần đầu cậu nhắc đến chị ấy là ánh mắt cưng chiều và yêu thương nhưng khi cậu hỏi lại thêm một lần nữa thì ánh mắt đó hoàn toàn biến mất thay vào đó là ánh mắt phức tạp không rõ hắn đang suy nghĩ gì. Lâm Chí Khanh thở dài một hơi rồi đứng dậy, nói "Anh muốn chơi đùa chị ấy cũng được, muốn vứt bỏ chị ấy cũng được, chỉ mong đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-tat-ca-tru-em/2835038/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.