"Yêu sao? Em có chắc đó là tình yêu không? Em có chắc là em ấy yêu anh một cách thật lòng không, hay chỉ là vì danh dự của bản thân em ấy?"
Lâm Vân Vân nghe vậy thì hơi sững người sao anh ấy lại hỏi một câu kì lạ vậy cơ chứ. Vân Vân tò mò, hỏi "Sao anh lại nói vậy? Cậu ấy từ trước đến giờ vẫn luôn yêu anh, làm gì phải là danh dự của bản thân mà yêu anh cơ chứ."
"Đây không phải chỗ thích hợp để nói chuyện này, về thôi." Hắn nói rồi kéo vali của cô một mạch rời đi không quay đầu lại, để Vân Vân vẫn đứng ngây ngốc ở đó, được một lúc sau cô mới định thần lại rồi vội vàng chạy theo hắn ra ngoài.
Hai người im lặng không nói với ai câu nào cho đến khi về đến nhà, ông bà Lâm vui vẻ ra đón cô làm cô vơi bớt đi phần nào tức giận đang ẩn dấu trong lòng, cô vui vẻ đoàn tụ cùng ông bà, để chuyện ấy qua một bên, tối đến cô sẽ nói chuyện với anh ấy sau. Chuyện này cô phải nói chuyện rõ ràng với anh vì dù sao Vy Nhiên cũng là bạn thân của cô, hơn nữa cô cũng phải lấy lại công bằng cho cậu ấy, không thể để cậu ấy vì anh mà chịu uất ức được.
...
Sau khi ăn bữa tối xong, Vân Vân liền chạy lên phòng hắn, cô không gõ cửa mà trực tiếp xông thẳng vào phòng, hắn thấy vậy thì nhăn mặt lại nhìn Vân Vân với một ánh mắt khó chịu, nói "Em không có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-tat-ca-tru-em/2835028/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.